Khi đến phòng anh liền đặt vé máy bay đi sáng sớm mai. Trước đó do có việc gấp nên phải dùng đặc quyền, ngồi máy bay chuyên dụng đi Vân Đông. Bây giờ không có chuyện gì gấp nên anh tự mua vé máy bay, cứ thong thả đi về.
Con mèo đen nhảy xuống đất, nhả ra một làn khói đen. Ảnh liền xuất hiện, nói: "Cậu chủ".
Ngô Bình nói: "Ảnh, bây giờ tôi sẽ dạy cho anh ba đạo của quỷ tiên, anh muốn chọn con đường nào là tùy anh".
Anh liền nói khái quát về ba đạo của quỷ tiên mà anh đã nhìn thấy trong phiến ngọc cho Ảnh nghe. Mỗi đạo của quỷ tiên đều có đặc điểm riêng, sau khi nghe anh giới thiệu, Ảnh trầm tư một lúc rồi nói: "Thưa cậu chủ, tôi chọn thần đạo".
Thần đạo là một đạo trong ba đạo quỷ tiên, mượn sứ mạnh của tín ngưỡng và nhang khói để ngưng tụ thần lực, quỷ tiên sẽ hóa thành thần linh. Đây là con đường dễ nhất, mà cũng là con đường khó nhất.
Nói dễ là vì trong quá trình tu hành đạo này, nguy hiểm không lớn; nói nó khó vì muốn thu thập nhang khói của thế gian không phải việc dễ, dù sao trong xã hội hiện đại có rất ít người theo chủ nghĩa duy tâm mà thường theo chủ nghĩa duy vật nhiều hơn. Hơn nữa chính phủ cũng cấm người dân tự xây miếu thờ, vì thế thu thập nhang khói rất khó.
Nhưng trong thần đạo mà Ngô Bình nói có một cách rất hay.
Anh nói: "Nếu anh chọn thần đạo thì tôi sẽ truyền cho anh thần đạo, anh nghe kỹ đây!"
Anh liền nói kỹ về pháp môn thần đạo cho Ảnh, nói một mạch đến tận chập sáng. Khi anh nói xong đã là hơn bốn giờ sáng.
Ảnh vô cùng tâm đắc, liền cúi người thật sâu với Ngô Bình: "Cảm ơn thiếu chủ đã truyền dạy!". Hắn vô cùng cảm kích nên đã nhận Ngô Bình làm chủ nhân. Phải biết là dù là Lý Đông Hưng hắn cũng không gọi là thiếu chủ bao giờ.
Ngô Bình nói: "Anh hãy tu luyện tử tế, với thế lực của nhà họ Lý thì có thể giúp anh tìm được nhang khói dễ dàng thôi. Hơn nữa anh cũng có thể dùng cách mà tôi nói. Còn nữa, lúc tôi không ở Vân Đông thì anh hãy bảo vệ ông nội tôi".
Ảnh nói: "Thiếu chủ yên tâm, có tôi ở đây chủ nhân chắc chắn sẽ an toàn".
Ngô Bình gật đầu: "Anh về đi. Bảo với ông nội tôi rằng ngày mai cho người đến huyện Minh Dương để ký hợp đồng".
Sau khi Ảnh đi, anh tu luyện thêm một lúc rồi đến sân bay.
Một tiếng rưỡi sau, máy bay cất cánh.
Ngô Bình ngồi hạng thương gia, một người phụ nữ trẻ ngồi cạnh anh đang ôm đứa trẻ sơ sinh. Lúc tới cô ấy mang theo nhiều túi lỉnh kỉnh, vô cùng bối rối, Ngô Bình liền giúp cô ấy để hành lý vào khoang để đồ.
Sau khi máy bay cất cánh không lâu, đứa bé liền khóc lớn, hình như là bị đói. Cô gái mở cúc áo ra định cho bé bú sữa, nhưng Ngô Bình ở bên cạnh nên cô ấy hơi ngại. Mà trên máy bay lại không có phòng riêng cho mẹ và bé, thế nên cô ấy rất khó xử.
Ngô Bình nhận ra cô ấy đang bối rối nên liền gọi tiếp viên đến, hỏi: "Khoang hạng nhất có chỗ ngồi không?"
Cô tiếp viên trả lời: "Thưa anh, bây giờ chỉ có khoang hạng sang là có chỗ trống. Công ty hàng không chúng tôi vừa đưa khoang hạng sang với phục vụ cao cấp vào hoạt động, trên máy bay chỉ có một chỗ".
Ngô Bình nói: "Phiền cô giúp tôi chuyển cô gái này đến khoang đó".
Cô gái kia nghe thế vội nói: "Không cần đâu".
Ngô Bình cười nói: "Đừng khách sáo, khoang đó rộng, cô chăm trẻ cũng tiện hơn".
Cô gái thấy anh thật lòng giúp đỡ thì liền cảm ơn, sau đó chuyển lên khoang hạng sang. Ngô Bình giúp cô ấy chuyển hành lý, anh đang mang theo nhiều tiền mặt nên trả luôn tiền cho cô ấy.
Sau khi giảm giá thì hạng thương gia là hơn 800 tệ, còn khoang hạng sang là gần 3000 tệ, Ngô Bình bù thêm hơn 2000 tệ.