Đột nhiên, tiếng cười của một cô gái bỗng vang lên sau lưng anh.
Anh xoay lại thì thấy một cô gái xinh đẹp, dáng người thon thả, mặc chiếc váy trắng, đang cười với anh. Không đúng, đôi chân cô gái này đã biến thành gỗ rồi, dưới chân có vô số rễ cây đỏ như máu đang chuyển động. Mỗi bước đi của cô ấy, rễ cây dưới chân sẽ xuyên vào mặt đất.
Cô gái nói: “Công tử, tôi đẹp không?”
Ngô Bình nhìn chân cô ấy, nói: “Tôi thích chân dài và trắng nõn, cô có sao?”
Cô gái ngây người, sau đó vẻ mặt cô ấy bỗng trở nên hung tợn: “Chân có tác dụng gì? Anh nhìn gương mặt thể xinh đẹp của tôi, thân hoàn hảo của tôi đi!”
Thân thể cô ấy bỗng bay lên không trung như dây mây, sau đó tấn công về phía Ngô Bình.
Ngay lúc cô gái vừa tiến lại gần thì Ngô Bình nắm lấy cổ cô ấy, sức mạnh dữ dội, thân thể cô gái lập tức cứng đờ, không thể động đậy.
Ngô Bình dời xuống hai chân cô ấy đang đứng, sau đó túm cổ chân, ném ra ngoài. Vừa ném đi, vô vàn rễ cây cũng vung ra, đánh vào miệng và mũi Ngô Bình.
Ngô Bình tức giận, miệng cắn chặt rễ cây, nghiến răng giữ chặt, một ngụm cắn đứt, máu huyết tanh nồng tuôn vào miệng anh.
Hai mắt anh sáng lên, nói: “Không ngờ còn có dược lực đặc biệt ẩn chứa bên trong nữa!”
Cô gái đau đớn kêu la thảm thiết, Ngô Bình kéo cô ấy ngồi lên người, sau đó ôm chân cô ấy như cầm rễ cây bắt đầu lấy máu. Máu của cô gái, bị anh lấy ra bỏ vào trong lọ, qua một lúc lọ cũng đầy.
Cô gái tức giận nói: “Bỏ tôi ra, khốn nạn!”. Bị người ta ngồi lên người lấy máu, cô ấy rất khó chịu.
Ngô Bình: “Kêu la cái gì, tôi đang giúp cô trị thương”.
Cô gái nổi giận: “Tôi không cần anh trị thương!”
Ngô Bình: “Sự tiến hóa của cô thật ra chỉ lệch hướng một chút thôi, chỉ cần sửa lại thì cô sẽ trở thành một tu sĩ rất lợi hại”.
Cô gái ngây người, thật ra cô ấy cũng muốn khôi phục thành hình người, nhưng trong đầu thường trống rỗng, không thể khống chế bản thân hành động, vì vậy đã không thể rời khỏi nơi này được nữa.
Nghe thấy Ngô Bình nói như vậy, cô ấy không nhịn được bèn hỏi: “Anh là bác sĩ sao?”
Ngô Bình: “Còn là một bác sĩ rất lợi hại”.
Cô gái im lặng mấy giây, rồi nói: “Tôi, còn có thể trở lại bình thường không?”
Ngô Bình: “Tôi phải nghiên cứu thử”.
Cô gái thở một hơi: “Có thể đừng ngồi lên ngực tôi không?”
Ngô Bình: “Chẳng trách lại mềm như vậy, xin lỗi”.
Anh đổi vị trí, lần này thì ngồi lên bụng cô gái, chỗ này khá bằng phẳng.