Ngô Bình liếc Chu Thiên Lệnh, gật đầu nói: "Được, tôi sẽ nhận, cảm ơn cô Chu. Đợi sau khi luyện xong đan dược, tôi sẽ liên lạc với cô".
"Được".
Sau khi chia tay Chu Ngạo Quân, Ngô Bình bèn trở về biệt thự Hoàng Long.
Vừa trở về biệt thự chưa được bao lâu, Tần Cự Phong đã gọi đến, tức giận càm ràm: "Đại sư huynh, đám người của bên trên đúng là ăn hại, phí cả công của cậu".
Ngô Bình bình tĩnh hỏi: "Sao thế?"
Tần Cự Phong: "Tên nhẫn giả kia đã tự sát chết. Cũng không biết gã dùng cách nào, thần hồn tan biến, máu thịt hóa thành chất lỏng. Chậc chậc, đúng là tàn nhẫn! Bệ hạ nổi giận, phạt nguyên đám người phụ trách trông coi và thẩm vấn!"
Ngô Bình: "Hử, còn có chuyện này à. Vậy họ có hỏi ra được thứ kia đang ở đâu không?"
Tần Cự Phong: "Hừ, chẳng hỏi được cái khỉ gì. Có lẽ thứ kia đã bị giấu đi rồi. Tiếc ghê, có vẻ bệ hạ rất muốn có được nó".
Ngô Bình: "Vậy chịu. Giờ người đã chết, muốn hỏi cũng bó tay".
Tần Cự Phong: "Kệ nó đi, dù sao cũng chẳng liên quan đến chúng ta. Hơn nữa, bệ hạ đã nói sẽ tặng huân chương cho người đã bắt được nhẫn giả Đông Doanh, đại sư huynh cũng không thiệt".
Ngô Bình: "Ừ, nói cũng đúng".
Tần Cự Phong kể xong chuyện đó bèn vội vàng cúp máy dường như có chuyện gì gấp cần xử lý.
Ngô Bình đặt điện thoại sang bên cạnh, lẩm bẩm: "Hiệu quả của chú Tự Tuyệt kia cũng tốt ghê, chết không còn sót chút gì".
Hóa ra, từ đầu cậu đã không định giao bảo vật kia cho hoàng đế, dù sao người cũng là do cậu bắt được, đương nhiên không muốn chắp tay nhường cho người khác! Vì thế, cậu bèn sử dụng bí chú khiến tên nhẫn giả kia bỗng dưng chết đi, còn chẳng để lại gì. Hơn nữa, người nọ đã bị Ngô Bình điều khiển tâm trí, nên nói hay không nên nói đều đã được cậu sắp xếp, mọi thứ đều chẳng chút sơ hở.
Ngô Bình lấy khối Tiên Truyền Bảo Ngọc kia, tay phải nắm nó trong lòng bàn tay, sau đó truyền pháp lực vào. Bảo Ngọc này từng được rất nhiều người sở hữu, nhưng chưa có ai có thể nhận được truyền thừa bên trong. Bởi vì nó có yêu cầu cực cao với người thừa kế, người bình thường hoàn toàn không thể được nó chấp nhận.
Pháp lực của Ngô Bình truyền vào bên trong, ý thức bỗng chìm vào trong một không gian thần bí. Trước mặt cậu là một khoảng sân rộng lớn, xung quanh có mấy ngàn cây cột chọc trời. Phía trước có một điện thờ lớn, cửa điện rộng mở, bên trong có mây tím lơ lửng.
Ngô Bình có hơi chần chờ, Bảo Ngọc kia khá kỳ quái, không ngờ có thể lập tức cuốn ý thức của cậu vào ảo cảnh. Cậu đang suy nghĩ có nên đi vào hay không thì cơ thể đã không chịu điều khiển tự bước vào. Điều này khiến cậu hết sức chấn động.
Vừa vào điện, cậu đã thấy một người đàn ông trung niên ngồi trước một cái bàn dài, trong tay cầm một cuốn sách cổ. Người đàn ông kia thấy cậu tiến vào thì cười nói: "Khi cách trăm năm, cuối cùng cũng có người đến".
Ngô Bình đánh giá ông ta hỏi: "Ông là ai?"
Người đàn ông trung niên đáp: "Ta là Đại Mộng Thiên Tôn".
Ngô Bình hoảng sợ: "Ông là Thiên Tôn!"
Đại Mộng Thiên Tôn: "Ta tu luyện ngàn năm, cuối cùng cũng hiểu được sự huyền diệu của ảo và thật, tự nghĩ ra Đại Mộng Huyền Thiên Kinh".
Ngô Bình hỏi: "Tại sao ông phải truyền công pháp của mình cho người khác?"
Đại Mộng Thiên Tôn đáp: "Năm xưa, có rất nhiều người hâm mộ ghen tỵ bí truyền của ta, vì thế một vài cao thủ bèn bắt tay nhau vây giết ta. Ta không cam lòng, trước khi chết bèn khắc học thức cả đời của mình vào Tiên Truyền Bảo Ngọc, hy vọng có người thừa kế nó. Trong đó, còn có 'Huyền Thiên Mộng Cảnh' do ta mở. Nếu cậu có thể lấy được truyền thừa thì cũng sẽ lấy được Huyền Thiên Mộng Cảnh".
Ngô Bình hỏi: "Huyền Thiên Mộng Cảnh là chỗ nào, có được nó lại có ích lợi gì?"
"Huyền Thiện Mộng Cảnh là công pháp do ta dạo chơi vũ trụ, tốn 300 năm mới sáng tạo ra. Nó giống như thật, lại giống như ảo. Khi có được nó, cậu có thể khiến giấc mơ trở thành sự thật, cũng có thể làm sự thật trở thành ảo cảnh.
Ngô Bình kinh ngạc: 'Ý ông là, tôi có thể biến cảnh trong mơ thành sự thật? Điều này không có khả năng!"
Đại Mộng Thiên Tôn cười nói: "Cậu nói vậy là vì không biết sự khác nhau giữa cái gọi là mộng ảo và sự thật. Có đôi khi, ảo cảnh chính là sự thật, sự thật lại chỉ là một giấc mộng".
Ngô Bình cũng không hiểu được ý của đối phương nên tiếp tục hỏi: "Ví dụ như tôi trở thành cao thủ đứng đầu thế giới, chúa tể vũ trụ ở trong mơ thì nó cũng có thể biến thành sự thật?"
Đại Mộng Thiên Tôn: "Giấc mơ ấy của cậu chỉ là điều tầm thường, không đáng nhắc đến".
Ngô Bình hỏi: "Được rồi. Vậy tiền bối cảm thấy tôi có tư cách kế thừa học vấn cả đời của ông không?"
Đại Mộng Thiên Tôn: "Nếu như cậu không có tư cách thì đã chẳng thấy được ta rồi".