Tim Tô Phi như bị một tảng đá nặng đè lên, phút chốc trong lòng cảm thấy vô cùng trống rỗng, sự vui vẻ ban đầu đã hoàn toàn biến mất. Cô ấy “ồ” một tiếng rồi nói tiếp: “Cũng phải, cậu giỏi như vậy thì sao có thể chưa có bạn gái được cơ chứ. Chắc chắn cô ấy rất xinh đẹp”.
Ngô Bình cười ha ha đáp: “Xinh đẹp như cậu vậy”.
Tô Phi đang định bảo Ngô Bình lát nữa không đi họp mặt nữa, nhưng trong đầu cô đột nhiên nảy ra một suy nghĩ: nếu mình và cô gái đó đều xinh đẹp như nhau thì cớ gì mà mình phải chịu thua cơ chứ?
Tô Phi nhanh chóng cân bằng lại cảm xúc, đáp: “Ngô Bình, cậu là tiến sĩ y khoa, mình có vấn đề này cần nhờ cậu giải đáp”.
Ngô Bình gật đầu đáp: “Được, cậu nói đi”.
Tô Phi: “Dạo gần đây mình cứ bị mất ngủ, ban ngày thì mệt mỏi, cậu nói xem liệu mình có bệnh gì không?”
Ngô Bình bảo Tô Phi đưa tay ra cho anh bắt mạch. Bắt mạch xong, anh đáp: “Không có vấn đề gì cả, chỉ là cơ thể có chút rối loạn mà thôi. Để mình kê cho cậu liều thuốc, uống vài ngày là hồi phục thôi”.
Tô Phi: “Ngày nào mình cũng chạy bộ, còn tập yoga nữa, sao sức khoẻ lại rối loạn được cơ chứ?”
Ngô Bình: “Tình trạng này không chỉ xảy ra do đau ốm về mặt thể chất mà còn do tâm trạng, có thể cậu gặp quá nhiều áp lực hoặc có nhiều tâm sự”.
Tô Phi ngẩn người, cô quả thực có tâm sự. Cô vốn xinh đẹp, cũng rất nỗ lực, thế nhưng có những cô gái không xinh đẹp cũng không nỗ lực bằng cô mà sống tốt hơn cô rất nhiều. Đương nhiên, những cô gái này cô nào cũng có một anh bạn trai giỏi giang.
Con người là loài động vật có tính quần thể, một khi đem mình so sánh với người khác ắt sẽ sinh ra bất mãn. Bởi vậy, Tô Phi thường xuyên tự thương hại bản thân. Thời gian lâu dần, khó tránh tâm trạng nặng nề ủ dột, bởi vậy nên mới mất ngủ, mệt mỏi.
Cô cười khổ đáp: “Là do mình suy nghĩ quá nhiều”.
Ngô Bình vỗ nhẹ bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của cô: “Nghĩ thoáng ra, những chuyện không vừa ý trên đời phải tới tám chín mươi phần trăm. Chỉ cần mình cố gắng hết sức, thấy bình yên trong tâm hồn là được”.
Tô Phi gật mạnh đầu: “Mình hiểu rồi”.
Nói chuyện thêm một lát nữa là hai người khởi hành đi tới chỗ họp mặt. Đó là một câu lạc bộ cao cấp ở Vân Đỉnh.
Ban đầu những câu lạc bộ như thế này giống như biểu tượng của giới nhà giàu, nhưng những năm gần đây những cơ sở kinh doanh tương tự mọc lên như nấm sau mưa. Thế nhưng câu lạc bộ hôm nay họ tới quả thực là câu lạc bộ xịn nhất Vân Đỉnh.
Câu lạc bộ này nằm ở ngoại ô, xung quanh là công viên vô cùng thanh tĩnh. Bên ngoài đỗ mấy chục chiếc xe sang.
Hoàng Tử Cường lái xe đến đón họ, vẫn là chiếc xe công vụ lần trước bị đập cho bể nát nhưng giờ đã được sửa xong.
Sau khi xuống xe, họ đi vào một toà nhà sáu tầng. Toà nhà này có kiến trúc kiểu châu Âu, đại sảnh tầng một được bố trí trở thành nơi tổ chức buổi tiệc rượu. Ở đó có không ít nam nữ thanh niên đang cười đùa thả thính nhau.
Hai người họ vừa đi vào sảnh thì Đinh Diệm đã ra đón: “Tô Phi, Ngô Bình, đợi hai người mãi”.
Lúc này một chàng trai tóc dài từ phía sau Đinh Diệm đi tới, tay anh ta cầm ly rượu cười nói: “Tiểu Diệm, đây là Tô Phi mà em hay nhắc đến sao?”
Đinh Diệm cười đáp: “Đúng vậy, để mình giới thiệu một chút. Tô Phi, đây là bạn mình Từ Phú Bỉ, cậu chủ tập đoàn Vân Điên. Nhà họ Từ là một trong những gia tộc giàu nhất Vân Đỉnh, gia sản lên tới mấy tỷ tệ”.
Tô Phi lịch sự mỉm cười gật đầu đáp: “Chào cậu chủ Từ”.