Ngô Bình nói: “Hư Tiên thì giỏi lắm à?”
Anh vung tay lên, một đường kiếm mạnh mẽ đã khoá chặt Vũ Văn Thiên Đô, khiến hắn không thể cử động, mà chỉ biết trơ mắt nhìn đường kiếm quang bay tới.
Hắn hét lên: “Xin anh Ngô tha mạng!”
Đường kiếm dừng ngay trước chóp mũi hắn, kiếm quang rung lên, còn văng vẳng tiếng sấm.
Ngô Bình: “Anh là Hư Tiên cơ mà? Sao không đánh trả đi!”
Vũ Văn Thiên Đô tái mặt nói: “Tôi nhận tội”.
Ngô Bình: “Thế thì mau đền bù cho tôi một trăm triệu tiền báu”.
Vũ Văn Thiên Đô lấy một túi tiền ra, bên trong chứa đầy tiền báu. Xem ra hắn cũng đã dự được trước được kết cục này nên mới chuẩn bị đủ tiền từ trước.
Ngô Bình giơ tay lên lấy túi tiền rồi cười nói: “Coi như anh thức thời, giờ thì biến đi!”
Vũ Văn Thiên Đô chưa đi ngay mà nói: “Anh Ngô, khi chúng ta ở Thục Sơn, tuy không thân thiết nhưng cũng không có thâm thù cừu hận gì đúng không?”
Ngô Bình thờ ơ nói: “Có gì thì nói luôn đi, đừng có lòng vòng!”
Vũ Văn Thiên Đô: “Tôi đã gia nhập Vạn Kiếm Môn của Tiên Giới, chắc anh cũng biết chuyện này rồi”.
Ngô Bình: “Ừm, nghe nói Vạn Kiếm Môn là môn phái hạng nhất, thực lực khá mạnh”.
Vũ Văn Thiên Đô: “Tôi là đệ tử tinh anh của môn phái nên cũng có chút địa vị, nhưng Vạn Kiếm Môn có một người còn giỏi hơn tôi, khiến tôi luôn bị chèn ép đến ngạt thở. Cách đây không lâu, tôi đã theo đuổi một đệ tử nữ, kết quả là đã bị tên ấy cướp mất! Tôi biết mình không phải đổi thủ của anh ta, địa vị cũng không cao bằng nên đành ngậm ngùi.
Ngô Bình: “Anh nói với tôi chuyện này làm gì? Lẽ nào anh mong tôi giúp anh chắc?”
Vũ Văn Thiên Đô: “Đương nhiên tôi không dám ước ao như thế, nhưng tôi biết một chuyện, có lẽ anh sẽ có hứng thú với nó”.
Ngô Bình: “Chuyện gì?”
Vũ Văn Thiên Đô: “Người đó tên là Hoàng Lang, tư chất vượt xa tôi. Đương nhiên, anh ta không thể so với anh được. Gần đây, Hoàng Lang đã lấy được một món bảo bối tên là Thiên Vận Châu”.
Ngô Bình: “Đó là thứ gì?”
Vũ Văn Thiên Đô: “Có được viên châu ấy thì sẽ làm tăng vận khí, nó là bảo vật vô giá”.
Ngô Bình: “Thế thì liên quan gì đến tôi? Anh nói cho tôi biết chuyện này làm gì?”
Vũ Văn Thiên Đô cười nói: “Anh Ngô, anh là thiên kiêu, lẽ nào lại không muốn có Thiên Vận Châu ư?”
Ngô Bình cười khẩy: “Anh mà cũng tốt bụng rồi nghĩ cho tôi thế à?”
Vũ Văn Thiên Đô: “Chỉ là tôi muốn Hoàng Lang mạnh hơn thôi, tôi sẽ nói cho anh biết chỗ của anh ta, với thực lực và tài năng của anh thì kiểu gì cũng có cách giành được Thiên Vận Châu. Đương nhiên, nếu anh thấy Hoàng Lang chướng mắt thì giết luôn đi cũng được”.
Ngô Bình: “Anh biến đi, tôi không có hứng thú gì với Thiên Vân Châu cả”.
Vũ Văn Thiên Đô không phải bạn của Ngô Bình nên anh không thể tin hắn, càng không thể hợp tác với hắn.