Ngô Bình cười nói: "Muốn đối phó thứ hung tà đó, có lẽ chưa cần tu vi ở cảnh giới luyện khiếu. Đi thôi, chúng ta đi xem xem".
Sau khi dắt linh khuyển đi thêm một đoạn nữa, linh khuyển Tam Bạch đột nhiên vểnh tai lên và lo lắng nhìn vào một bụi cây. Trong bụi rậm có một cái cây nhỏ, xung quanh năm mét không có bất kỳ loại thực vật nào khác, thậm chí trong vòng trăm mét cũng không có một cái cây.
Cái cây nhỏ cao hơn một mét, trĩu quả màu đỏ. Cả thảy có khoảng hơn ba chục quả, hương thơm của quả toả ra xung quanh.
Ngô Bình lấy ra một con dao ngắn và từ từ đến gần cái cây nhỏ. Anh vung dao và lần lượt chặt hết những dây gai trên mặt đất. Cứ như vậy anh đi thêm được bảy tám mét nữa thì một bóng đen đột nhiên từ bên cạnh lao ra.
Ngô Bình sớm đã có chuẩn bị. Anh lập tức cúi người xuống, một đạo ánh sáng màu xám xẹt qua đầu anh mang theo một mùi hôi thối.
Cùng lúc đó, con dao găm trong tay anh bay ra với tốc độ tia chớp và đâm vào một đám bầy nhầy như đất bùn ở khoảng đất trống trước mặt, một dòng máu đen phun ra từ mặt đất.
Ngô Bình vẫn chưa yên tâm. Anh đột nhiên nhảy lên không trung rồi khi hạ cánh thì dùng chân phải đạp mạnh xuống đất. Một âm thanh kì lạ vang lên, linh lực xuyên qua mặt đất, đánh cho sinh vật đáng sợ bên dưới thành đống thịt nhão.
Anh rút đoản đao đâm thêm mấy nhát mới yên tâm, sau đó móc ra một cái túi, hái hết linh quả trên cây.
Vân Thường tò mò hỏi: "Sư huynh, đây là linh dược gì?"
Ngô Bình: "Anh không biết, nhưng anh biết nó quý hơn nhiều so với linh dược cấp bảy ta đã tìm thấy”.
Vân Thường cả kinh: "Lẽ nào là linh dược cấp tám?"
Ngô Bình: "Có thể là cấp chín”.
Sau khi hái xong quả, anh đột nhiên lấy ra một quả đưa cho Vân Thường, nói: “Ăn đi”.
Đôi mắt đẹp của Vân Thường mở to: "Có thể ăn được không?"
Ngô Bình cười nói: "Thứ này có tác dụng luyện hình, lại còn có thể dưỡng thần. Tuy rằng hiệu quả của nó không bằng đan dược, nhưng cũng khá tốt”.
Vừa nói anh vừa lấy ra một quả màu đỏ rồi ăn ngon lành. Khi vừa nhai thì quả có vị hơi đắng, nhưng sau đó hậu vị lại ngọt.
Ngô Bình ăn mấy quả xong thì toàn thân nóng lên. Mặt anh biến sắc, nói: "Không hay rồi!"
Vân Thường lúc này cơ thể cũng nóng lên, mặt đỏ au, nói: "Sư huynh, làm sao vậy, em nóng quá”.
Ngô Bình ngại ngùng nói: "Là anh tính toán sai. Dược lực của quả và khí độc khi kết hợp sẽ tạo ra tác dụng kích thích ham muốn”.
Vân Thường càng đỏ mặt: "Vậy... làm sao bây giờ?"
Ngô Bình: "Không sao đâu, cố gắng nhịn một chút là được. Em ở lại đây nghỉ ngơi đi, anh sẽ đi ra chỗ xa hơn”.
Anh đang lo lắng rằng sau khi dược lực phát huy hết tác dụng thì nhất thời sẽ không thể kiểm soát bản thân mà làm tổn thương Vân Thường. Nói xong, anh đi xa mấy trăm mét, ngồi xuống dưới một gốc cây lớn, điều chỉnh hơi thở.
Tuy nhiên, anh càng cố vận huyết khí thì suy nghĩ đó trong lòng anh càng sục sôi. Anh đưa tay véo vào chân mình, cơn đau hơi làm anh tỉnh táo lại. Nhưng chẳng được bao lâu, cảm giác ban nãy lại xuất hiện.
Anh thở dài, rút dao găm đâm vào chân mình, máu chảy đầm đìa.