Có một người phụ nữ ngồi trước mặt hắn, cô ấy nói: “Sư đệ, không ngờ Lý Thị lại có một nhân vật tài giỏi như thế. Chưởng ấn ban nãy có chứa thần lực hư không đấy, nếu chúng ta không né được là con thuyền nổ tung rồi”.
Lý Ngạo Tiên trầm giọng nói: “Sư tỷ, em không nuốt trôi cục tức này được, em phải giết nó”.
Người phụ nữ thở dài nói: “Người có tài như vậy thì cậu nghĩ mình có đấu lại được không? Tuy La Thiên Tông của mình là tông phái hạng nhất, nhưng có nhiều thế lực mạnh hơn chúng ta lắm. Vì thế khi chưa biết người đó là ai, cậu đừng ra tay liều lĩnh”.
Lúc này, cả hòn đảo đều nhao lên.
“Xem ra tin đồn là thật, sư tổ của Lý Huyền Bình là Chân Tiên đấy, không thì sao cậu ta dám ngông nghênh bắt Lý Ngạo Tiên rời thuyền đi chỗ khác như thế?”
“Ừm, Lý Huyền Bình này ghê thật, tốt nhất chúng ta đừng chọc vào cậu ta”.
“Ban nãy là tiên thuật à? Chắc tu vi của Lý Huyền Bình cũng do vị Chân Tiên kia truyền thụ cho đấy”.
“Kiểu này có hai ứng cử viên sáng giá cho vị trí tông chủ rồi, nhưng xem chừng Lý Ngạo Tiên kém hơn Lý Huyền Bình rồi”.
Thấy con thuyền kia đã bay ra xa, Ngô Bình bay về phía nó, anh muốn xem Lý Ngạo Tiên này có lai lịch thế nào.
Con thuyền trôi nổi trên không, chợt có một người đáp xuống rồi nói: “Lý Huyền Bình xin gặp”.
Nghe thấy có giọng nói, người phụ nữ bước ra boong thuyền, cô ấy mặc váy xanh, dung nhan tuyệt sắc, khí chất cao quý, tu vi cũng rất cao, đã ở cảnh giới Hư Tiên rồi.
“Cậu là?”, cô gái lịch sự chào Ngô Bình.
Ngô Bình cười nói: “Tôi là Lý Huyền Bình - đệ tử của tiên điện Thiên Võ”.
Cô gái nghe thấy thế thì kinh ngạc rồi vội hành lễ: “Ra ra người của tiên điện Thiên Võ, Hàn Linh Vi có lời chào”.
Ngô Bình: “Ra là Hàn tiên tử. Không biết tiên tử thuộc môn phái nào?”
Hàn Linh Vi cười đáp: “Tôi là đệ tử của La Thiên Tông”.
Ngô Bình ồ lên một tiếng: “Ban nãy thuyền của các cô che mất ánh sáng ở chỗ tôi”.
Lúc này, Lý Ngạo Tiên cũng đi ra, nghe thấy giọng của Ngô Bình, hắn méo miệng nói: “Anh bá đạo quá đấy!”
Ngô Bình liếc nhìn hắn rồi nói: “Làm sao? Anh không phục hả?”
Lý Ngạo Tiên cũng định cãi lại vài câu nhưng không dám, vì tiên điện Thiên Võ là một thế lực rất lớn, La Thiên Tông không thể bì kịp.
Hàn Linh Vi không giận mà nói: “Không biết cậu ở dưới, chúng tôi đắc tội rồi”.
Ngô Bình ừm một tiếng: “Cô nói chuyện dễ nghe đấy”.
Anh quan sát cô gái một lát rồi nói: “Hình như tu hành của Hàn tiên tử có vấn đề đúng không?”
Hàn Linh Vi ngạc nhiên hỏi: “Mời cậu vào trong nói chuyện”.
Lần này, đến Lý Ngạo Tiên cũng không được vào, chỉ có Ngô Bình và Hàn Linh Vi ở trong phòng.
“Cậu có thể phát hiện ra vấn đề trong tu hành của tôi ư?”, Hàn Linh Vi hỏi với vẻ căng thẳng. Đúng là cô ấy đang gặp vấn đề, hơn nữa còn là vấn đề lớn. Cô ấy đã nhờ nhiều cao nhân giúp, nhưng ai cũng bó tay.
Ngô Bình gật đầu: “Thần cung của cô tăm tối, vô cùng thiếu tự tin nên khi tu luyện chắc chắn luôn thấy lo sợ lôi kiếp sẽ đến rồi mọi thứ tan thành mây khói. Nỗi sợ này đã ảnh hưởng đến việc tu hành của cô, sau đó hoá thành tâm ma. Cùng lắm mà nửa năm nữa, cô sẽ bị tẩu hoả nhập ma, đến lúc đó thì ta tai hoạ cùng đến tìm cô một lúc, khiến cô hồn bay phách tán”.
Hàn Linh Vi run lên sợ hãi rồi nói: “Cậu nói đúng rồi, vì tôi đã là Hư Tiên gần 300 năm, tam tai sắp đến gần nên tôi rất lo sợ. Gần một năm nay, cảm giác sợ hãi ấy ngày càng mãnh liệt, tôi sắp mất khống chế rồi”.
Ngô Bình: “Ừm, đó là vì cô không tự tin, do nền móng yếu nên không chiến thắng được nó”.