Phải biết rằng con đường cao tốc này bắc qua khe núi, từ cầu xuống khe núi là độ cao hơn 300 mét, rơi xuống cái là nát người ngay.
Ngô Bình nổi giận rồi cùng nhảy ra ngoài với Đường Băng Vân, sau đó nhảy lên mui của một trong hai chiếc xe lớn kia.
Uỳnh!
Chiếc xe của Ngô Bình va mạnh vào chiếc xe lớn rồi lật sang một bên vỡ nát, sau đó rơi xuống khe núi.
Anh chui từ cửa sổ vào ghế lại phụ của chiếc xe container, tài xế đang nhìn sang bên trái nên không chú ý tới anh, chỉ biết là có người vào nên ngạc nhiên thôi.
Chát!
Ngô Bình tát cho gã một cái, đồng thời thổi bột phấn vào mũi gã rồi lẩm bẩm thần chú. Tài xế mơ màng và đã bị anh khống chế.
“Ai sai anh làm việc này?”, Ngô Bình hỏi.
Tài xế vừa lái xe vừa đáp: “Là ông chủ bảo chúng tôi làm vậy”.
Lúc này, Đường Băng Vân cũng đã nhảy vào trong, không có chỗ ngồi nên đành ngồi tạm lên đùi Ngô Bình, cô ấy lạnh giọng nói: “Ông chủ anh là ai?”
“Đường An!”, tài xế đáp.
Đường Băng Vân: “Chiếc xe phía sau cũng là của bọn anh à?”
“Đúng, kế hoạch của chúng tôi là dùng xe container đâm xe các người rơi xuống núi. Nếu các người không trúng kế thì phía sau vẫn còn một chiếc xe khác đâm vào đuôi xe của các người, như vậy thì cũng chung số phận thôi”.
Ngô Bình hỏi: “Băng Vân, Đường An là ai?”
Đường Băng Vân: “Đường An là con của chú họ tôi, quản lý Thông Tin Đường, chuyên phụ trách thu tập tin tình báo nên quyền to lắm”.
Ngô Bình cau mày: “Đường cử thuộc hạ của mình xử lý chúng ta ư? Nếu anh ta không ngu thì chắc phải biết cách này không giết chúng ta được chứ?”
Đường Băng Vân gật gù: “Ý anh là có người cố ý vu vạ cho Đường An ư?”
Ngô Bình: “Cô điện luôn cho anh ta đi”.
Đường Băng Vân: “Dù là anh ta làm thì cũng không nhận đâu”.
Ngô Bình: “Thế thì càng phải nói. Nếu tôi là Đường An thì sẽ đứng ngồi không yên, sau đó ra sức điều tra chuyện này ngay”.
Đường Băng Vân chớp mắt, sau đó gọi video cho Đường An.
Điện thoại kết nối, một anh béo cười khà khà nặng ít nhất cũng trên trăm cân hiện lên màn hình.
“Băng Vân, gọi anh có việc gì thế? Mà em đang ở đâu? Trên xe à?”
Đường Băng Vân lạnh giọng nói: “Đường An, tại sao lại sai người giết em, anh định phản bội Đường Môn à?”
Đường An ngẩn ra rồi nghiêm túc nói: “Băng Vân, em nói linh tinh gì thế, chẳng lẽ em không hiểu tính cách của anh à, sao anh có thể phản bội Đường Môn được, và cũng không bao giờ sai người đi giết em. Em quên rồi à? Hồi nhỏ có người bắt nạt em, anh còn đứng ra bảo vệ em đấy”.
Đường Băng Vân bắt đầu trầm mặc khi Đường An nhắc đến chuyện xưa.
Cô chuyển hướng camera về phía người tài xế rồi nói: “Anh An, người này bảo anh là chủ của hắn”.