Nói xong anh liền cắt đứt chỉ, lại châm kim cho cô ấy, bôi thuốc anh chế, nói: "Hãy nghỉ ngơi đi, trong vòng ba ngày không được dùng võ".
Đường Băng Vân hừ một tiếng: "Có tác dụng gì chứ? Dù sao cánh tay này cũng bị phế một nửa rồi".
"Vớ vẩn! Tôi đây đã ra tay thì sao nó lại phế được? Tôi bảo đảm nếu trong ba ngày cô không cử động lung tung thì sẽ như chưa hề bị thương vậy", Ngô Bình nói.
Đường Băng Vân sững sờ: "Hệt như chưa hề bị thương sao? Anh không lừa tôi chứ?"
Ngô Bình cười lạnh: "Ngốc ngếch!"
Đường Băng Vân tức tối: "Anh nói ai ngốc ngếch?"
Khả Ái khụ một tiếng, nói: "Anh Ngô, em cũng bị thương rồi, anh mau giúp em chữa thương với".
Vết thương của Khả Ái khá nghiêm trọng, sau lưng bị rạch một nhát. Tuy không ở chỗ hiểm nhưng phổi đã bị thương, hơn nữa còn bị đứt một mạch máu, tình trạng xuất huyết trong rất nghiêm trọng.
Anh chữa thương cho mọi người, đến tận tối mới xong. Anh bảo người chuẩn bị đồ ăn để mời đám sát thần này.
Đường Băng Vân có thể cảm nhận vết thương đang hồi phục rất nhanh, vô cùng cảm kích Ngô Bình nhưng lại cứng miệng, nói: "Ở cái chỗ hẻo lánh này quả thực chẳng có chỗ gì chơi cả".
Ngô Bình nói: "Đúng, chỗ chúng tôi khỉ ho cò gáy, thế nên về sau cô đừng có tới đấy nhé".
Đường Băng Vân ăn cơm bằng tay không bị thương, miệng dính toàn mỡ, nói: "Anh nghĩ tôi muốn đến sao? Nghe nói ở đây có tiên phủ nên tôi mới đến xem thôi".
Ngô Bình nói: "Đi uổng phí một chuyến rồi đúng không? Tiên phủ biến mất mà còn bị thương nữa".
Đường Băng Vân nhìn anh: "Tôi nghe nói người của Thần Võ Ti cũng đến, anh có tham gia không?"
Ngô Bình gật đầu: "Tiên phủ đó là nơi truyền thừa của Chân Dương tông, tiếc là tôi không may mắn, tay trắng ra về".
Đường Băng Vân tò mò nói: "Vậy thì lạ thật, là thần linh và Trương Huyền Thanh ngày xưa sao?"
Ngô Bình nói: "Đó là chuyện từ rất nhiều năm trước. Tôi ngờ rằng hoặc là họ chết trong đó, hoặc là đã đột phá Địa Tiên hậu kỳ, đến Chân Dương tông báo danh rồi".
Đường Băng Vân liền thấy hứng thú: "Đến Địa Tiên hậu kỳ là có thể đến Chân Dương tông báo danh sao?"
Ngô Bình gật đầu: "Có đường hầm riêng, sau khi tu vi đạt đến mức độ đó thì có thể đi qua đó đến Chân Dương tông".
Đường Băng Vân khẽ thở dài: "Lúc nào tôi mới có thể trở thành Địa Tiên đây!"
Ngô Bình rót một ly rượu cho cô ấy, cười nói: "Tôi muốn bàn bạc với cô một chuyện".
Đường Băng Vân cảnh giác ngay: "Chuyện gì?"
Ngô Bình cười nói: "Tôi vừa gia nhập Thiên Long, các cô có muốn gia nhập không?"
Đường Băng Vân cười lạnh: "Anh đang nằm mơ đấy à? Lính đánh thuê chúng tôi đang làm ăn ngon nghẻ, tự dựng chạy đến Thiên Long làm cái gì?"