Mộc Lan: “Đúng, năm xưa chúng tôi còn ở một thế giới rất nhỏ, không có nhiều người tu hành. Về sau, công tử nhà tôi đã từng bước tiến bộ đến đây từ vũ trụ cấp thấp đấy”.
Giang Sơ Nhan cảm thán: “Tôi nghe nói những người từ dưới ấy lên đây có tỉ lệ thành công ất thấp. Nhưng một khi có chỗ đứng rồi thì sẽ có thành tựu rất cao”.
Mộc Lan: “Công tử nhà tôi luôn tạo ra kỳ tích, con đường đi của công tử trải đầy những truyền kỳ”.
Sau đó, Mộc Lan hỏi: “Giang cô nương, cô muốn lấy công tử à?”
Giang Sơ Nhan cúi đầu xuống: “Trước đó tôi còn thấy bực với sắp xếp của môn phái, nhưng giờ xem ra là tôi không xứng với công tử rồi”.
Mộc Lan cười nói: “Đó là duyên phận của hai người”.
Mấy cô gái trò chuyện vui vẻ, Ngô Bình mở cửa đi ra rồi đưa ba viên đan dược cho Mộc Lan, Hồng Nhan và Ngọc Nô: “Các cô uống đi, sau đó tu luyện theo những gì tôi truyền thụ”.
Dứt lời, anh lại quay vào luyện đan. Không lâu sau, anh mang hai viên đan dược ra, một viên đưa cho Khinh Vũ, một viên đưa cho Giang Sơ Nhan.
Giang Sơ Nhan nhìn viên đan dược trong tay mà run rẩy hỏi: “Công tử, đây là đan dược gì vậy?”
Ngô Bình cười nói: “Đây là Nghịch Thiên Cải Mệnh Đan tôi dùng các dược liệu còn xót lại luyện chế đấy, tuy không bằng các viên trước, nhưng cũng có khoảng 40 phần trăm hiệu quả, tên nó la Nghịch Thiên Đan.
Giang Sơ Nhan hỏi: “Công tử, đây là đan dược cấp mấy?”
Ngô Bình đáp: “Giữa cấp 17 và 18”.
Giang Sơ Nhan vội nói: “Công tử, thứ này quý quá… tôi không thể nhận được”.
Mộc Lan cười nói: “Giang cô nương, nếu cô không coi công tử nhà tôi là người ngoài thì nhận đi”.
Ngô Bình chỉ nói: “Mấy hôm nữa, tôi sẽ bế quan lĩnh ngộ vài thứ, các cô đừng làm phiền”, nói rồi, anh quay vào phòng.
Thời gian trôi qua rất nhanh, loáng cái đã hết ba ngày.
Sáng sớm, Ngô Bình đã mở cửa đi ra. Trong thời gian qua, anh đã nghiền ngẫm lại truyền thqaf của Thái Ất Đạo Tôn nên có được rất nhiều thu hoạch.
Giang Sơ Nhan vội nói: “Công tử, Lâm Xung Tiêu đã đến núi Nguyên Sử rồi, đi cùng còn có Thiên Tàn Đạo Quân và các nhân vật lớn của Tiên Giới U Thiên. Xem ra họ rất tin tưởng Lâm Xung Tiêu này”.
Ngô Bình: “Chỉ e họ sẽ phải thất vọng thôi”.
Giang Sơ Nhan: “Công tử, chúng ta đến gặp các trưởng lão trước đã, họ có chuyện muốn nói”.
Ngô Bình trở lại đại điện, tám trưởng lão không còn hình dạng khồng lồ nữa, họ đều đứng trong điện chờ anh. Thấy anh đến, một tu sĩ nửa râu đen nửa râu trắng cười nói: “Ngô Bình, cậu chuẩn bị đến đâu rồi?”
Ngô Bình: “Thưa trưởng lão, tôi đã chuẩn bị xong”.
Người đó gật đầu: “Trận đấu hôm nay ngoài quyết định quyền sở hữu Linh Giới Ất Mộc ra, còn liên quan đến nhiều vấn đề. Nếu cậu thành công thì sẽ là công thần của núi Nguyên Sử. Hôm qua, các trưởng