Hoshi: “Có lẽ là biết, nếu không có gì bất ngờ thì sứ giả sẽ đến đây trong năm phút”.
Hanami Tsukihime nghĩ một lúc rồi nói: “Chúng ta rời khỏi đây”.
Ngô Bình lại nói: “Tsukihime, cái gì nên đến sẽ đến thôi, em tránh được một lần nhưng không thể né được mười lần”.
Hanami Tsukihime: “Anh Huyền Bình, em nghe nói hai sứ giả này có danh tiếng không tốt, thường lấy danh nghĩa của Igamon để chèn ép người khác”.
Ngô Bình: “Không sao, anh có cách trị chúng”.
Có Ngô Bình ở đây, Hanami Tsukihime càng có tự tin hơn: “Được”.
Không đến năm phút, có người bước vào cửa, Hoshi và Miyo không ngăn lại được, một người đàn ông trong đó lên tiếng: “Khốn kiếp! Các người to gan lắm, lại dám tránh mặt không gặp chúng tôi, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng, tôi sẽ trừng phạt các người”.
Một người hét lớn đẩy cửa phòng ra, đây là một người đàn ông toàn thân nồng nặc mùi rượu, ánh mắt không tỉnh táo, sau khi nhìn thấy Hanami Tsukihime, trong ánh mắt như có lửa cháy rực.
Hắn cười “hơ hơ”, cúi người nói với Hanami Tsukihime: “Cô Hanami, tôi là Kobayashi Sahashi”.
Một người khác đứng hút thuốc ngoài cửa, không đi vào, nhìn dáng vẻ này thì chắc là trợ lý của Kobayashi Sahashi.
Hanami Tsukihime gật đầu: “Anh Kobayashi, tôi luôn muốn đến chào hỏi các vị nhưng gần đây không ở trong nước nên thất lễ rồi”.
Kobayashi Sahashi cười “he he: “Nghe danh cô Hanami là một trong những người phụ nữ đẹp nhất giới kinh doanh ở Đông Doanh, hôm nay gặp được quả nhiên là danh bất hư truyền”.
Hanami Tsukihime: “Quá khen rồi”.
Lúc này Kobayashi Sahashi mới để ý đến Ngô Bình, hắn nói: “Vị này là?”
Hanami Tsukihime: “Đây là chồng chưa cưới của tôi, Lý Huyền Bình”.
Khóe mắt Kobayashi Sahashi khẽ giật, lạnh lùng nói: “Người Viêm Long sao? Hừ, cô Hanami à, cô là người đẹp nhất Đông Doanh, sao lại gả cho người Viêm Long? Người Viêm Long là loại hạ đẳng, không xứng với cô”.
Ngô Bình nãy giờ không lên tiếng đột nhiên giơ tay lên tát một cú thật mạnh vào mặt Kobayashi Sahashi, cằm của Kobayashi Sahashi như vỡ vụn ra, hắn bị rụng mấy cái răng, máu chảy đầy miệng.
Hắn bị đánh đến ngơ ngác, qua mấy giây sau mới tức giận hét lên: “Mày dám đánh tao!”
Ngô Bình lạnh lùng nói: “Cái thứ khốn nạn! Mày mà cũng dám bàn luận về Viêm Long trước mặt tao à?”
Vừa dứt lời, khí thế đáng sợ được giải phóng, Kobayashi Sahashi và trợ lý ở bên ngoài run lên, không chịu nổi mà quỳ xuống đất.
Thậm chí ba người Hanami Tsukihime, Hoshi và Yoshi không bị anh nhắm đến cũng run lên, có cảm giác phải quỳ gối trước Ngô Bình.
“Chuyện gì thế này? Khí tức đáng sợ quá như thể tôi là nô lệ của hắn, còn hắn lại rất cao quý, rất mạnh vậy!”, Kobayashi Sahashi hoảng hốt.
Sao mà hắn có thể đoán được Ngô Bình đã là Nhân Vương, có năng lực áp chế với tất cả mọi người, chèn ép về khí thế khiến họ giống như chuột gặp phải mèo.