Người đàn ông họ Phùng ngẩn ra, hắn ta đã mất một khoảng tiền lớn để nhờ bạn bè mời ông lão ấy đến đây, ông ấy là một nhân vật giang hồ nổi tiếng ở Vân Kinh, nhưng sao lại bị doạ chạy mất rồi?
Người đàn ông họ Phùng vẫn chưa chịu bỏ cuộc mà quát: “Cậu cứ chờ đấy, tôi đi gọi người tiếp”.
Người đàn ông họ Phùng đi rồi, bên ngoài vẫn còn mấy người, một trong số đó là chủ của trường mẫu giáo song ngữ - một người đàn ông trung niên phúc hậu.
Người đàn ông vẫn luôn theo dõi mọi hành động của Ngô Bình, thấy anh không hề sợ người đàn ông họ Phùng thì đã có cái nhìn khác về anh, ông ấy tươi cười nói: “Xin lỗi cậu bạn nhé, do chúng tôi quản lý còn kém nên đã gây phiền phức cho cậu. Tôi đến xin lỗi cậu, mong cậu bỏ qua cho”.
Ngô Bình: “Xin lỗi thì phải có thành ý, ông hãy đuổi học con trai của người họ Phùng kia đi”.
Người đàn ông nhăn mặt nói: “Cậu bạn, tôi có thể hiểu tâm trạng của cậu, nhưng anh Phùng là một trong những nhà đầu tư của trường mẫu giáo này nên e là chúng tôi… khó mà đuổi học con trai của anh ấy được”.
Ngô Bình: “Ông cứ liệu mà làm, ông thuê nhà này để làm trường mẫu giáo đúng không? Bắt đầu tư mai, giá thuê tăng lên gấp mười lần”.
Người đàn ông sững sờ nói: “Cậu gì ơi, trường chúng tôi đã ký hợp đồng với tập đoàn vịnh Bạch Long rồi nên không thể tuỳ ý thay đổi giá thuê được”.
Ngô Bình: “Tôi bảo tăng thì sẽ tăng”.
Đúng lúc này, lại có một tốp người xông tới, đi đầu là chủ tịch Nhậm Lương của tập đoàn vịnh Bạch Long.
Nhậm Lương thuộc tầng lớp quản lý cấp cao do Đường Tử Di bổ nhiệm, ông ta mới chỉ gặp Ngô Bình một lần, đã thế còn nhìn từ xa. Biết căn biệt thự số một là của Ngô Bình nên ông ta đã dặn bảo vệ, nếu anh về đây thì phải lập tức thông báo ngay.
Hôm qua, bảo vệ thấy Ngô Bình đã về nên đã gọi ngay cho Nhậm Lương. Nhậm Lương đang bàn chuyện làm ăn ở ngoài tỉnh nhưng vẫn phải vội vàng về ngay, hi vọng được gặp Ngô Bình.
“Sếp”, Nhậm Lương chạy tới khom người với Ngô Bình.
Ngô Bình không có ấn tượng gì với ông ta cả: “Ông là?”
Nhậm Lương cười nói: “Sếp, tôi là Nhậm Lương, hiện đang quản lý chính tập đoàn vịnh Bạch Long”.
Nghe thấy thế, Ngô Bình nhớ ra ngay: “Ra là ông, ông đến đúng lúc lắm, ngày mai hãy tăng giá tiền thuê của trường mẫu giáo”.
Nhậm Lương ngẩn ra rồi nhìn ông chủ của trường, sau đó hỏi Ngô Bình: “Tăng bao nhiêu hả sếp?”
“Mười lần”, Ngô Bình nói.
Nhậm Lương không chút do dự nói: “Vâng, tôi sẽ cho người đi làm ngay”.
Ông chủ của trường mẫu giáo thần người ra, ông ấy đã từng gặp Nhậm Lương trong một cuộc họp nên đã biết thân phận của ông ta: “Anh Nhậm, chúng ta đã ký hợp đồng rồi, các anh không thể tăng giá thuê tuỳ ý vậy được”.
Nhậm Lương nhìn người đó rồi thờ ơ nói: “Thế à? Ông không đồng ý trả thêm cũng được, nhưng từ mai trở đi, trường ông khỏi cần kinh doanh nữa. Vì chúng tôi không chỉ cắt điện nước, mà còn dùng đủ trò để đuổi các người đi”.
Ông chủ của trường mẫu giáo biết không thể đấu lại Nhậm Lương nên cúi đầu xuống rồi thở dài một hơi, sau đó nói với Ngô Bình: “Cậu bạn, tôi sẽ đuổi học con trai của anh Phùng”.
Nhậm Lương: “Ông đi đi, đừng làm phiền sếp tôi”.
Người đó không dám nói gì mà quay đầu bỏ đi luôn.