Người mặc áo khoác lắc đầu: “Tôi không thể nói, nói ra sẽ liên luỵ người nhà tôi”.
Ngô Bình cười khẩy: “Anh là cao thủ cảnh giới Thần, ai dám uy hiếp anh?”
Anh ta thở dài: “Đại tông sư không biết đấy thôi, cảnh giới Thần của tôi là nhờ uống thuốc của họ mới tu luyện thành công. Nhưng uống thuốc của họ rồi thì phải làm việc cho họ, nếu không, kết cục của tôi sẽ rất bi thảm”.
Ngô Bình vô cùng bất ngờ: “Anh nhờ thuốc mới đạt được cảnh giới Thần?”
Người mặc áo khoác đáp: “Phải, vốn dĩ tôi chỉ là một võ sĩ tiểu chu thiên, nào dám mong ước đạt đến cảnh giới Thần. Nhưng không ngờ thuốc của họ lại thần kỳ đến vậy. Tôi chỉ uống một thời gian thôi đã dễ dàng đột phá đến cảnh giới Thần”.
Ngô Bình đi đến trước mặt anh ta, quan sát tình trạng của đối phương. Người này đã có thần giác nhưng thần giác rất yếu, tu vi ở thời kỳ đầu của cảnh giới Thần.
“Là thuốc gì?”, anh hỏi.
Đứng trước mặt đại tông sư Ngô Bình, người mặc áo khoác có vẻ không dám giấu giếm bất cứ điều gì. Anh ta lấy một chiếc bình nhỏ trong người ra: “Thuốc còn một ít, tôi vẫn luôn giữ lại”.
Ngô Bình cầm bình, mở ra ngửi thử, chỉ giây lát sau đã biết được công dụng của thuốc. Anh cau mày: “Đây là một loại thuốc ép tiềm lực”.
Anh ta ngây ra: “Thuốc ép tiềm lực?”
Ngô Bình gật đầu: “Đúng là anh có thể tiến lên cảnh giới Thần sau khi uống loại thuốc này, nhưng phải trả giá rất đắt. Đúng là anh đạt đến cảnh giới Thần đấy, nhưng tuổi thọ của anh chỉ còn chưa đầy mười năm”.
Người mặc áo khoác kinh ngạc: “Chưa đầy mười năm ư?”
Ngô Bình nói: “Có phải cứ cách vài ngày là anh lại thấy chóng mặt buồn ngủ, phải ngủ rất lâu mới thấy đỡ hơn không?”
Anh ta gật lia lịa: “Đúng vậy, đại tông sư, khoảng ba ngày một lần”.
Ngô Bình nói tiếp: “Ấy là vì anh đã tổn thương nguyên khí, sinh lực được thấu chi trước”.
Người mặc áo khoác yếu ớt buông thõng hai tay như vừa đã cạn kiệt sức lực, hỏi Ngô Bình: “Đại tông sư à, tôi còn cứu chữa được không?”
Anh ta nghĩ, Ngô Bình đã nhìn ra chuyện này, biết đâu sẽ có cách giúp mình.
Ngô Bình nhẹ nhàng đáp: “Cách thì dĩ nhiên là có”.
Người đàn ông quỳ “cộp” xuống sàn: “Đại tông sư, con của tôi chỉ mới năm tuổi thôi, tôi muốn sống thêm vài năm nữa, sống đến khi nó trưởng thành. Xin đại tông sư cứu tôi với!”
Ngô Bình vừa nhìn anh ta vừa nói: “Vậy phải xem anh thế nào. Nếu anh chịu bỏ tối theo sáng, giúp tôi tìm ra ông chủ của anh thì tôi có thể giúp đỡ anh”.
Anh ta không hề do dự: “Tôi bằng lòng!”
Ngô Bình gật đầu bảo: “Ngồi đi”.
Anh ta không dám ngồi, sau khi quỳ dậy vẫn đứng yên.
Ngô Bình hỏi: “Tên gì?”
“Thưa đại tông sư, tôi là Hoàng Thất Lang”.
Ngô Bình thắc mắc: “Anh là con thứ bảy trong nhà à?”
Hoàng Thất Lang hơi ngại ngùng: “Không phải, tôi xếp thứ bảy trong số các anh em họ, nên ông nội mới đặt tên là Thất Lang”.
Ngô Bình hỏi tiếp: “Nói vậy là trên anh vẫn còn Lục Lang, Ngũ Lang?”