Ngô Bình: “Nếu anh thèm ăn đòn đến thế thì tôi chiều. Nhưng không thể đánh suông được, nếu anh thua thì phải biến khỏi Giang Nam, không thì tôi sẽ cho anh sống không bằng chết”.
Đơn Phi Lang: “Anh tự tin vậy à?”
Ngô Bình: “Tự tin thì là cảm giác chủ quan thôi, còn kết quả ra sao thì phải đánh mới biết được”.
Dứt lời, anh đã đi tới một khoảng trống rộng rãi, ở đó có một lò luyện bằng đồng, sàn xung quanh lát đá xánh, ngày thường Đường Tử Yên hay thích đến đây luyện công.
Ngô Bình đứng trên quảng trường nhỏ rồi vào thế, lập tức có một luồng khí thế bất tận toả ra.
Đơn Phi Lang vác đap đi theo anh, ban đầu hắn bước đi thong dong với khí thế như rồng như hổ.
Nhưng chỉ được mười bước đầu, còn sau đó thì khí thế đã bay đi đâu mất. Vì trước khí thế của Ngô Bình, hắn chẳng là gì cả, mặt hắn bắt đầu nhăn nhó, vì biết gặp phải đối thủ rồi.
Thấy hai người bước tới nhau gần hơn, mọi người bắt đầu bàn tán.
“Nghe nói sư phụ của Đơn Phi Lang là một Võ Thánh, thực lực hơn cả Chân Nhân đấy”, một người hiểu về võ thuật nhỏ giọng nói: “Ngô Bình có thắng được không nhỉ?”
“Tôi lại thấy Ngô Bình mạnh hơn, cậu ấy rất bình tĩnh, cậu ấy cho tôi một cảm giác rất mạnh mẽ. Một người có khí thế như vậy chắc chắn thực lực không thể yếu, Đơn Phi Lang kém xa cậu ấy”.
“Nghe đâu Đơn Phi Lang chưa thua lần nào hết, chỉ e Ngô Bình lành ít dữ nhiều. Nếu Ngô Bình thua thì Đơn Phi Lang chắc chắn sẽ ra tay với nhà họ Đường”.
Lúc này, có người liếc nhìn snag Đường Minh Huy. Nhưng ông ấy chẳng hề có vẻ lo lắng chút nào, trái lại còn có vẻ hào hứng.
Người biết về Ngô Bình rất ít, nhưng Đường Tử Di là một trong số đó. Cô ấy biết thì đương nhiên Đường Minh Huy cũng biết.
Cách đây không lâu, Đường Minh Huy đã hỏi Đường Tử Di về tu vi hiện tại của Ngô Bình. Đường Tử Di nói cho ông ấy biết Ngô Bình đã là Võ Thánh rồi, thực lực ngang với Chân Nhân cảnh giới Địa Tiên. Hơn nữa, anh còn có rất nhiều các bản lĩnh tài năng, dù đấu với Chân Nhân cũng không hề hấn gì.
Vì thế, ông ấy đoán Đơn Phi Lang này chắc chắn sẽ bại dưới tay anh.
Đơn Phi Lang bước đến bước thứ 20 thì chậm lại, sau đó nhìn Ngô Bình đăm đăm. Ánh mắt này như một con sói đang nhìn con hổ.
Hình như hắn không cầm chắc được thanh đao nữa, đành kéo sau lưng, mũi đao quẹt xuống đất phát tiếng rất chói tai.
Sau đó, hắn đã phải dừng bước, vì không thể tiến gần hơn đến Ngô Bình được nữa. Dường như chỉ cần tiến thêm một bước thì anh sẽ sẽ bị rơi xuống vực sâu thăm thẳm.
Trán hắn mướt mồ hôi, chân thì run lên, cắn cắn cầm cập.
Ngô Bình vẫn đứng yên tại chỗ như ma thần bất khả chiến bại, khí tức toả ra như sóng biển, cuồn về phía Đơn Phi Lang.
Không lâu sau, Đơn Phi Lang chợt hét lên rồi quay đầu chạy đi, bấy giờ hắn mới thấy ổn hơn rồi há miệng thở dốc.
“Anh là… đại tông sư à?”, hắn hỏi mà giọng như đã hụt hơi.
Ngô Bình nói: “Trực giác của anh tốt đấy, không dám tiến lại gần tôi nữa, không thì đã bị thương nặng rồi”.
Đơn Phi Lang tròn mắt nói: “Anh có thể khiến tôi bị thương nặng trong vòng 10 bước ư? Đến sư phụ tôi còn không làm được như thế”.
Ngô Bình: “Vậy chứng tỏ là sư phụ anh chưa đủ mạnh”.