Chu Thanh Nghiên: “Có gì đâu anh, giờ chồng em là nhân vật lớn rồi, Diệp Huyền làm vậy cũng để lấy lòng anh thôi mà”.
Ngô Bình: “Mấy ngày vừa rồi không có chuyện gì chứ?”
Chu Thanh Nghiên: “Không, Tiểu Mi bảo bà nội đến huyện Minh Dương rồi”.
Ngô Bình: “Bà đến rồi à? Xem ra anh phải về một chuyến rồi”.
Chu Thanh Nghiên: “Vội gì, chờ Tiểu Mi rồi mai cùng về”.
Ngô Bình: “Mỹ Ngọc có tham gia cuộc thi hội hoạ không?”
Chu Thanh Nghiên: “Có, nhưng có mấy vị giám khảo hôm qua đã gọi cho Mỹ Ngọc rồi mời cô ấy đi ăn, nhưng em không cho đi. Giờ xem ra cô ấy không được giải rồi”.
Ngô Bình nổi giận: “Còn loại giảm khảo vớ vẩn như thế à?”, theo anh thấy, rõ ràng họ có ý đồ xấu.
Chu Thanh Nghiên: “Chuyện thường mà anh, các cuộc thi hay hiệp hội trong nước bây giờ đều bát nháo hết, Mỹ Ngọc không nên tham gia thì hơn”.
Ngô Bình: “Để anh đi cho họ một trận”.
Chu Thanh Nghiên: “Nói ra thì người thuộc giới hội hoạ đều không đơn giản, họ hay qua lại với giới thương nhân lắm”.
Ngô Bình: “Dù có quen với ông trời thì anh cũng phải xử họ”.
Ngẫm nghĩ thế nào, Ngô Bình nói: “Đi, chúng ta đi tìm Mỹ Ngọc”.
Lúc này, những người có tiếng ở nửa giới giải trí đều đến tham dự buổi tiệc của Diệp Huyền. Anh ta là người có tiếng trong giới, hơn nữa thời gian qua phim của Trần Lăng Sương và Lâm Băng Tiên còn nổi tiếng khắp thế giới và thu về mức lợi nhuận là bốn tỷ đô, đứng đầu toàn cầu, cả hai đều nhận giải thưởng mỏi tay.
Công ty điện ảnh của Diệp Huyền cũng nổi theo, tầm ảnh hưởng tăng vụt trong giới, giờ anh ta mà có phim gì mới, các ngôi sao nổi tiếng còn đồng ý quay không công luôn.
Hiện giờ, đang có cả đám người nổi tiếng vây xung quanh Diệp Huyền để chúc tụng.
Đột nhiên có người nói: “Diệp Huyền, một năm không gặp mà cậu phất lên nhanh nhỉ”.
Nghe thấy giọng nói bình bình và có vẻ chế giễu ấy, Diệp Huyền ngẩn ra, sau đó quay lại thì thấy có một người thanh niên trạc tuổi mình đứng lẫn trong đám đông.
Nhìn thấy người đó, Diệp Huyền cau mày, hắn xuất ngũ rồi ư?
Đó là Lục Kích, một trong bốn cậu ấm ở Thiên Kinh, so ra còn cao hơn anh ta một bậc.
Điều kỳ lạ là đến Diệp Huyền cũng không biết Lục Kích có lai lịch thế nào, chỉ biết hắn rất giỏi, là một người không nên dây vào.
Ba năm trước, anh ta từng đắc tội với Lục Kích, kết quả là bị hắn đánh cho một trận tơi bời, suýt nữa bay màu khỏi trái đất. Nếu không nhờ Diệp Thiên Tông ra sức hoà giải, nhờ các nhân vật lớn ra mặt thì Diệp Huyền xong đời rồi.
Từ đó trở đi, Diệp Huyền rất sợ người này. Năm ngoái, tự nhiên Lục Kích nhập ngũ, sau đó biến mất hơn một năm.
Bây giờ, hắn không mời tự đến, không biết định làm gì?
Diệp Huyền cười trừ nói: “Anh Lục, anh đến khi nào thế?”
Diệp Huyền vội tiến lên chào hỏi với vẻ khách sáo.
Lục Kích thờ ơ nói: “Vừa tới thôi, nghe nói phim của cậu đắt khách lắm nên tôi đến xem thử hàng tép riu như cậu làm ăn kiểu gì”.