Đại thần Đấu Thắng nói: “Giống quá, gần như không khác gì lửa thần của bọn ta!”
Biểu tượng của đại thần Thần tộc là lửa thần thắp sáng trên đỉnh đầu. Lửa thần có thể liên lạc với vũ trụ, tăng cường thần lực, tôi luyện cơ thể thần.
Ngô Bình đáp: “Hiệu quả của lửa thánh tốt hơn lửa thần”.
Tử Phi vui vẻ hỏi: “Huyền Bình à, nói vậy là anh đã trở thành Thánh nhân rồi à?”
Ngô Bình cười bảo: “Thắp lửa thánh mới chỉ là bắt đầu. Anh từng gặp một Bán Thánh, vị ấy nói rằng thời điểm tốt nhất để trở thành Thánh là cảnh giới Đoạt Thiên”.
Lúc này, một giọng nói bỗng vọng vào từ ngoài cửa: “Người ở bên trong lập tức cút ra đây!”
Ngô Bình mỉm cười: “Đến rồi. Tử Phi, đi thôi”.
Cả ba bước ra ngoài, nhìn thấy Âu Chiến và một người phụ nữ đang đứng cùng nhau, bên cạnh họ là một tên Thần tộc. Thần tộc này có một cái mỏ chim và một nhúm lông tím trên đầu.
Tên Thần tộc này rất cao ngạo, vừa nhìn thấy Tử Phi và Ngô Bình đã lạnh lùng bảo: “Các ngươi tự sát thì sẽ bớt đau đớn đấy”.
Ngô Bình đáp trả: “Ngươi là thứ thần quái quỷ gì mà dám đến chỗ ta làm loạn!”
Thần tộc cả giận: “Loài người hèn mọn này, đúng là tự tìm đường chết!”
Đối phương tiến đến một bước, đang định ra tay thì trông thấy đại thần Đấu Thắng, liền trố mắt lên. Vài giây sau, tên Thần tộc này quỳ “cộp” xuống đất, run rẩy nói: “Kính chào đại thần!”
Trong lòng đại thần Đấu Thắng vốn đang giận dữ, bèn lạnh giọng đáp: “Dám vô lễ trước mặt ta, ngươi chết đi!”
Cấp bậc của Thần tộc vô cùng nghiêm ngặt. Một Thần tộc bình thường mà dám càn rỡ trước mặt đại thần đều sẽ nhận lấy cái chết.
Thần tộc này định nói vài lời cầu xin thì cơ thể bỗng nhiên nổ “bùm” rồi chết ngay tại chỗ.
Người nhà họ Âu đều sững sờ. Âu Chiến tái cả mặt. Đây là đại thần ư?
Đại thần Đấu Thắng hỏi Tử Phi: “Em gái à, là kẻ nào bắt nạt em?”
Tử Phi chỉ vào Âu Chiến: “Chính là hai mẹ con này”.
Đứng cạnh Âu Chiến là một người phụ nữ có tướng mạo của con người, nhưng mái tóc lại giống hệt như lông thỏ. Bà ta cũng cảm nhận được sự đáng sợ của đại thần Đấu Thắng, vội quỳ xuống đất: “Nô tì kính chào đại thần”.
Bà ta có địa vị rất thấp trong Thần tộc, cũng chẳng khác nô bộc là bao. Nhìn thấy đại thần, bà ta hoảng sợ vô cùng.
Đại thần Đấu Thắng bực dọc nói: “Các ngươi tự sát đi!”
Người phụ nữ ấy kinh hãi, ánh mắt ngập tràn tuyệt vọng. Nhưng khi nhìn đại thần Đấu Thắng thêm lần nữa, bà ta chỉ đành chưởng mạnh vào đỉnh đầu mình. Một tiếng gầm vang lên, đầu bà ta trũng xuống, chẳng mấy chốc đã tắt thở.
Âu Chiến rống lên: “Ta liều mạng với ngươi…”
Đại thần Đấu Thắng cười khẩy, vẫy tay một cái, cơ thể của Âu Chiến liền bị một sức mạnh vô hình cắt thành hàng trăm mảnh vụn, máu chảy bê bết.
Những người còn lại của nhà họ Âu đều sợ hãi quỳ rạp xuống đất.
Ngô Bình cất lời: “Tử Phi, em dẫn người đi giành lấy địa bàn của họ Âu đi”.