Ông ăn xin cười lạnh: “Thiên Tôn chẳng là cái thá gì với tôi hết, cậu thì biết cái quái gì? Dù tôi là tán tiên, nhưng đã trải qua ba nghìn kiếp nạn, so về thực lực thì tu sĩ dưới đường Đại La không phải đối thủ của tôi”.
Ngô Bình giật bắn mình, ba nghìn kiếp nạn ư?
Ông ăn xin đắc ý nói: “Ngạc nhiên lắm đúng không?”
Nhưng câu nói tiếp theo của Ngô Bình lại khiến ông ăn xin suýt chết vì tăng xông.
“Tư chất của ông kém thế à? Trải qua ngần ấy kiếp nạn rồi mà vẫn chưa được tôn làm Đại La?”
“Này, cậu tưởng đạt danh hiệu ấy dễ lắm à?”, ông ăn xin tức nổ phổi.
Đột nhiên ông ta cười lớn rồi nói: “Họ đến rồi!”, dứt lời, ông ta lập tức biến mất.
Một lát sau, chợt có các lá cờ mọc lên ở xung quanh, trên các lá cờ này có đầy phù chú, chúng lặng lẽ kết thành đại trận nhốt Ngô Bình vào giữa.
Sau mỗi một lá cờ đều có một tu sĩ cảnh giới Hư Tiên điều khiển, Ngô Bình cau mày.
Ngô Bình: “Ai?”
Một cái kiệu vô cùng sang trọng đáp từ trên cao xuống, bên trong có ghế, giường, chẳng khác nào một ngôi nhà di động.
Rèm kiệu được vén lên, một người thanh niên áo đỏ trông đẹp như một cô gái bước ra, móng tay của hắn rất dài, đã thế còn được chăm chút kỹ nên trông sáng bóng như ngọc.
Người thanh niên áo đỏ nhìn Ngô Bình rồi cười nói: “Cậu Ngô, xin lỗi nhé, lát tôi phải giết cậu rồi”.
Ngô Bình thở dài: “Chúng ta không thù không oán, sao anh lại muốn giết tôi?”
Người thanh niên đỏ cười nói: “Đúng là giết người cần có lý do, nhưng cậu chết tới nơi rồi thì biết lý do cũng để làm gì đâu? Thôi thì ngoan ngoãn phối hợp, tôi sẽ cho cậu được ra đi thanh thản”.
Ngô Bình: “Anh nhất định phải giết tôi à?”
Người thanh niên áo đỏ: “Tôi đã nói rồi mà sao cậu vẫn hỏi nhiều thế? Ngoan ngoãn chịu chết thì sẽ không đau đớn”.
Ngô Bình nhìn ngó xung quanh rồi nói: “Mấy lá cờ này của anh có uy lực khá phết đấy, nhưng nếu muốn dùng chúng để vây tôi thì e không ổn”.
Người thanh niên áo đỏ: “Dù cậu có là thiên kiêu thì cũng không thể phá được Đạo Sát Trận của tôi đâu, huồng hồ cùng lắm thì tu vi của cậu mới tới Linh Biến thôi, đúng ra dùng trận pháp này với cậu là hơi lãng phí đấy”.
Uỳnh!
Các lá cờ toả ra tia sáng chết chóc, mặt đất và bầu trời ở chỗ Ngô Bình đứng bắt đầu xuất hiện các bùa chú màu đen. Bây giờ, anh không thể độn thổ, càng không thể phá không bay đi.
Nhưng Ngô Bình không hề có ý định chạy trốn, anh lạnh mặt nói: “Hoá thân”.
Ầm!
Một bóng người được ngưng tụ từ đường kiếm lắc lư, các lá cờ nổ tung, các tu sĩ Hư Tiên cầm cờ bắt đầu gào thét rồi bị hạ gục hết. Có người rơi đầu, người bị bổ đôi, người thì gãy đôi người, nói chung đều chết rất thảm.
Người thanh niên áo đỏ phản ứng nhanh nhạy, ngay khi Ngô Bình ra tay, hắn đã ngồi lên kiệu, chuẩn bị chuồn mất.
Song đã muộn, cả kiệu và người khiêng kiệu đều nổ tung, một bóng người bay ra rồi ngã xuống trước mặt Ngô Bình.
Người thanh niên áo đỏ lúc trước còn ngông nghênh, nhưng giờ thì bị thương khắp mình mẩy, ngoài ra còn bị chột một mắt và mất một tai, chân trái và tay phải cũng mất một nửa. Đó là hắn còn thi triển kết giới bảo mệnh, không thì đã bị hoá thân đường kiếm của Ngô Bình chém cho chết tươi rồi.
Ngô Bình ngạc nhiên nói: “Được đấy, thế mà vẫn chưa chết, anh tên là gì”