Thẩm Hạ nói: “Năm 17 tuổi, viện trưởng đã xử lý rất tốt một việc ở cấp Đen Bính”.
Sau đó, anh ta giải thích cho Ngô Bình biết mọi công việc ở Tiên Viện đều được phân cấp theo màu sắc. Công việc đáng sợ nhất sẽ ở cấp màu Đen, sau đó là Tím, Đỏ, Lam, Trắng, mỗi màu lại được chia ra thành bốn cấp nhỏ là Giáp, Ất, Bính, Đinh.
Ngô Bình: “Viện trưởng của các anh tên là gì?”
Thẩm Hạ lắc đầu: “Chúng tôi không biết, bình thường toàn gọi là viện trưởng thôi”.
“Các anh gặp ông ấy bao giờ chưa?”, Ngô Bình cười hỏi.
Thẩm Hạ có vẻ lúng túng rồi lắc đầu: “Cấp bậc của chúng tôi thấp quá nên chưa được gặp bao giờ”.
Sau đó, anh ta nói tiếp: “Nhưng hôm nay chúng tôi thấy rất vinh hạnh khi được gặp Long chủ, sau này có chuyện để về chém gió với các anh em rồi”.
Ngô Bình: “Tôi nghe nói, viện trưởng của các anh là Tiên Quân cảnh giới Động Tàng rồi đúng không?”
Thẩm Hạ cười trừ: “Cái này tôi chịu, nhưng viện trưởng đã xử lý được việc ở cấp Đen Bính thì chắc chắn phải có thực lực rất mạnh, hình như là cấp Tiên Quân”.
Loáng cái, họ đã nói chuyện đến 10 tối, một long vệ thông báo: “Long chủ, có người”.
Ngô Bình đứng dậy thì thấy có một người phụ nữ trung niên quét dọn vệ sinh xuất hiện ở vị trí mật trận, bà ấy khoảng 50 tuổi, gương mặt già nua.
Bà ấy nhìn trái ngó phải, sau đó lấy một thứ gì đó ra ném vào mật trận.
Thẩm Hạ: “Long chủ, ra tay thôi chứ?”
Ngô Bình lắc đầu: “Bà ta chỉ là con tốt thí thôi, người giật dây đang ở chỗ khác”.
Nói rồi, anh phóng thần niệm ra tìm xung quanh. Loáng cái, đã thấy có một người thanh niên trên con đường nhỏ thi thoảng lại liếc nhìn về phía người phụ nữ.
Khi thần niệm của Ngô Bình khoá hắn lại, hắn lập tức nhảy dựng lên như con thỏ bị doạ sợ, sau đó chạy thật nhanh đi mất.
Ngô Bình: “Bắt lại”.
Hai long vệ nhảy xuống rồi đuổi theo người thanh niên đó.
Chưa tới ba phút sau, một trong hai long vệ đã bắt được hắn. Người thanh niên đã hôn mê, gãy chín cái xương sườn, miệng đầy máu.
Ngô Bình đá một cú vào người hắn, hắn mở mắt ra rồi lườm anh.
Ngô Bình: “Nói đi, sao anh lại bày hung trận ở tiểu khu?”
Người thanh niên vẫn im lặng.
Ngô Bình: “Không nói cũng không sao, tôi sẽ thôi miên anh”.
Người thanh niên nhắm mắt lại, sau đó lại mở ra nói: “Anh là người của Tiên Viện?”