Ngô Bình: “Tôi muốn tìm Hoàng Thiên Cầm là để hỏi thăm một người”.
“Người nào?”
Ngô Bình: “Việc này thì tôi chỉ nói với Hoàng Thiên Cầm thôi”.
Tu sĩ trung niên hừ một tiếng: “Cậu không thấy được bà ta đâu, có chuyện gì cứ nói với tôi, tôi sẽ nhắn lại!”
Ngô Bình: “Ông nói cho bà ta là tôi có tin tức của Liễu Tam Tuyệt!”
Tu sĩ trung niên kinh hãi: “Liễu Tam Tuyệt không chết sao?”
Ngô Bình không muốn nhiều lời: “Tôi ở nhà trọ Thiên Thu đợi bà ta!”, nói xong thì xoay người rời đi.
Cho tới khi Ngô Bình ra khỏi đan lâu, Hoàng Y Đình mới hỏi: “Chú sáu, vì sao để anh ta đi?”
Tu sĩ trung niên thở dài: “Chú đã dốc hết sức mà vẫn không trấn áp được người này, thực lực của người này quá đáng sợ!”
Hoàng Y Đình hoảng hốt: “Anh ta là thần tiên sao?”
Tu sĩ trung niên: “Chú cũng không dám chắc vì thực lực người này cách chú quá xa!”
“Vậy phải làm sao đây, thật sự phải báo cho cô Cầm sao ạ?”, cô ta có chút không biết làm sao.
Tu sĩ trung niên: “Chuyện Liễu Tam Tuyệt thì chú phải nói, chuyện này nên kết thúc rồi!”
Ngô Bình ở nhà trọ chờ tin, chỉ cần Hoàng Thiên Cầm dám xuất hiện, anh sẽ hỏi ra được vị trí của Mỹ Ngọc.
“Chú Tống chú đổi nơi trọ đi ạ. Cháu phải ở đây đợi một người, chú ở đây thì sẽ bị liên lụy đấy!”
Tống Tử Sơn nói: “Được, vậy cậu Ngô phải cẩn thận nhé!”
Tiếp đó, Ngô Bình vẫn nghiên cứu Ngũ Giáp Thần đan, đan dược này khó luyện hơn Cửu Chuyển Thần Lực đan nhiều, anh suy ngẫm tới tận tối mới gắng gượng luyện ra một lò, cũng chỉ bậc ba mà thôi.
Đang chuẩn bị luyện lô thứ hai, anh đột ngột dừng tay, rồi đẩy cửa vào trong sân.
Một người phụ nữ mặc đồ như cung trang hạ từ trên trời xuống, đây đúng là kẻ bắt Mỹ Ngọc đi. Lúc này, bà ta nhìn chằm chằm Ngô Bình, biểu cảm khá ngạc nhiên: “Không phải cậu đã chết rồi à?”
Ngô Bình: “Hoàng Thiên Cầm, chút thực lực đó không giết nổi tôi đâu!”
Người này đúng là Hoàng Thiên Cầm, bà ta không ngờ một tên nhãi nhép trước kia lại dám đuổi theo tới tận Đấu Hư Thần Vực.
“Ranh con, cậu lớn gan đây!”, sắc mặt bà ta âm u: “Cậu hoàn toàn không biết Liễu Tam Tuyệt ở đây, phải không?”
Ngô Bình: “Đúng vậy, tôi nói thế là để dụ bà ra mặt thôi, nói đi, bà giấu Mỹ Ngọc ở đâu?”
Hoàng Thiên Cầm cười lạnh: “Đứa tạp chủng kia bị tôi giết rồi, cậu đã tới muộn!”