Hai nơi không quá xa nhau, chỉ trong chốc lát, anh đã đáp xuống đại điện vương cung.
Lúc này, trong vương cung Kim Ưng có một đám tu sĩ đang giằng co với thị vệ vương cung. Nhưng thực lực của cấm vệ không bì được tu sĩ, khí thế không đủ.
Ngô Bình nhìn thấy cảnh này cũng chẳng quan tâm, tiến thẳng đến triều đường.
Lúc này các quan đang bàn tán xôn xao, một quan viên nêu ý kiến với quốc vương Vu Kiên.
“Bệ hạ! Tà Thần Tông rất mạnh, tông chủ là Bán Bộ Thiên Tiên! Chúng ta hoàn toàn không phải đối thủ! Chi bằng đồng ý với yêu cầu của họ, như vậy đôi bên đều có lợi!”
Vu Kiên ngồi trên triều đường, giận xanh mặt, lạnh lùng bảo: “Tà Thần Tông ức hiếp người khác quá đáng, muốn cướp đi quốc khố! Điều kiện như vậy mà cũng đồng ý thì quốc vương như trẫm còn gì là uy tín?”
Dứt lời, anh ấy liền trông thấy Ngô Bình, vội đứng dậy nghênh đón: “Anh!”
Ngô Bình hỏi: “Chuyện gì xảy ra vậy? Những người bên ngoài là ai?”
Vu Kiên thở dài: “Anh à, quốc vương như em đúng là vô dụng! Bọn họ thuộc Tà Thần Tông, bảo là muốn luyện chế đàn tế, cần nhiều vật liệu, nên mới đến nước Kim Ưng tìm kiếm, còn đòi vào quốc khố tìm vật liệu. Thật vô lý! Ức hiếp người khác quá đáng!”
Ngô Bình không hề gấp gáp, chỉ hỏi: “Tà Thần Tông này có lai lịch thế nào? Họ cần đàn tế làm gì?”
Vu Kiên đáp: “Tà Thần Tông sùng bái một tà thần. Họ tu hành nhờ sức mạnh của tà thần, năng lực rất mạnh. Lần này họ xây đàn tế chính vì muốn triệu hồi hoá thân tà thần”.
Ngô Bình chợt nghĩ đến thần Hắc Thiên. Tà thần này chắc hẳn cũng giống thần Hắc Thiên, muốn đến thế giới này để hấp thụ sức mạnh tín ngưỡng.
Anh thản nhiên rằng: “Một đám tiểu nhân ngang ngược, không đáng nhắc đến. Anh sẽ đi bắt chúng lại ngay!”
Dứt lời, anh sải bước đi đến khoảng đất trước đại điện. Người của hai bên vẫn đang giằng co. Người của Tà Thần Tông vô cùng hung hăng, la hét ầm ĩ, gã tóc xoăn trong số chúng chính là kẻ hung hãn nhất. Dưới chân gã là thi thể của năm thị vệ vương cung đang nằm la liệt, tay phải còn đang cầm một quả tim đẫm máu.
“Tôi đếm đến mười, nếu còn không mở quốc khố, tôi sẽ bắt quốc vương của các người, sau đó hiến tế cho tà thần Ba Mắt!”, gã hung dữ nói.
“Chát!”
Một bàn tay không biết từ đâu giáng xuống, tát gã ngã xuống đất. Sau đó một bàn chân đạp lên ngực gã, sức ép khủng khiếp ấy khiến gã không thở nổi, cảm thấy lục phủ ngũ tạng đều vỡ nát.
“Xin anh tha mạng!”, cảm nhận được sự đe doạ của cái chết, gã hung hãn ấy phải gào lên cầu xin.
Ngô Bình cười khẩy: “Quốc vương của anh em kết nghĩa của tôi. Dám ức hiếp cậu ấy, các người chán sống rồi à?”