Đường Thái Canh thở dài một hơi: “Vài năm trăm nay, tôi sống không bằng chết. Chỉ cần xử lý được đám trùng này, tôi giảm vài năm tuổi thọ cũng không hề gì”.
Sau đó, ông lão hỏi Ngô Bình: “Nhóc, cậu đính xử lý đám trùng ấy kiểu gì?”
Ngô Bình: “Ký sinh trùng rất nhạy cảm với môi trường, khi môi trường trong cơ thể vật chủ không thích hợp cho chúng sinh sống nữa thì chúng sẽ tự bỏ đi, để tìm nơi khác”.
Đường Thái Canh: “Nên cậu mới bảo Đường Thiên Tuyệt đi lấy thuốc rồi sắc cho tôi uống à?”
Ngô Bình cười nói: “Những dược liệu ấy là tôi cần, chứ không liên quan đến Canh Tổ”.
Quan Trùng Sơn nổi giận rồi nghiêm giọng nói: “Này, cậu đang giỡn mặt với chúng tôi đấy à?”
Ngô Bình nói: “Đừng nóng vội, ông sẽ biết lý do ngay thôi”.
Nói rồi, anh lấy kim châm cứu ra rồi cắm vào miếng thịt lấy trên cánh tay của Canh Tổ, sau đó truyền tiên lực thuần dương vào. Chân lực thuần dương cực cang cực dương nên ký sinh trùng rất sợ, chúng lập tức chạy hết ra ngoài.
Loáng cái, chúng đã tập trung ra một chỗ khác trong hộp ngọc.
Lúc này, Ngô Bình lấy một cây địa chi bé xiu ra rồi ném vào. Đám trùng như vớ được vàng, lập tức chui vào ngay.
Ngay sau đó, đám trùng ở miếng thịt đã chuyển hết sang cây địa chi.
Thấy thế, Đường Thái Canh lập tức hiểu ý của Ngô Bình rồi mừng rỡ nói: “Nhóc, cậu giỏi đấy!”
Đúng lúc này, Đường Thiên Tuyệt chợt gọi với vào, Quan Trùng Sơn vội vàng chạy ra.
Vài phút sau, ông ấy đã đen mặt quay lại rồi nói: “Canh Tổ, Đường Thiên Tuyệt cho người đi lấy thuốc, nhưng giữa đường đã bị kẻ khác cướp mất thuốc. Không chỉ thế, các nước đang lùng sục mua hết những dược liệu mà chúng ta cần, Đường Thiên Tuyệt sai người khác đi mua thì không còn gì để mua nữa”.
Canh Tổ ngẩn ra rồi bật cười nói với Ngô Bình: “Nhóc, cậu cũng quỷ quái lắm đấy”.
Ngô Bình nói: “Bên ngoài có rất nhiều người không muốn Canh Tổ khỏi bệnh, nếu không cho họ chút việc gì đó để làm thì họ sẽ vào đây gây rối”.
Nói rồi, anh lại viết một đơn thuốc khác đưa cho Quan Trùng Sơn rồi nói: “Ông bảo Đường Thiên Tuyệt chuyển sang mua đơn này”.
Quan Trùng Sơn đã biết Ngô Bình định làm gì nên không còn tranh luận với anh nữa, mà lập tức ra tìm Đường Thiên Tuyệt ngay, để ông ấy đi chuẩn bị thuốc.
Đường Thái Canh hỏi Ngô Bình: “Nhóc, dùng cách của cậu có thể loại bỏ hết ký sinh trùng trong người tôi à?”
Ngô Bình gật đầu: “Vâng”.
Đường Thái Canh hít sâu một hơi rồi nói: “Được, vậy phiền cậu giúp cho!”
Ngô Bình nói: “Quá trình tiếp theo sẽ rất đau đớn, Canh Tổ cố chịu một chút ạ”.
Đường Thái Canh cười phá lên nói: “Tôi đã chịu khổ cực mấy trăm năm nay nên chẳng còn sợ đau đớn gì nữa, cậu cứ làm đi, tôi sẽ không cau mày đâu”.
Ngô Bình gật đầu rồi lấy Ngũ Hành Tiên châm ra, sau đó cắm lên các huyệt vị của Canh Tổ. Mỗi khi cắm một mũi châm vào, anh lại truyền thêm tiên lực thuần dương vào kinh lạc của Canh Tổ.
Không lâu sau, kinh lạc trên toàn thân của Đường Thái Canh đã được lấp kín bằng tiên lực thuần dương. Ký sinh trùng trong người ông lão bị kích động, làm người ông ấy vừa đau vừa ngứa.