“Đang thiếu bao nhiêu?”, Ngô Bình hỏi.
Lý Mai: “Tổng là hơn một nghìn tỷ, trước đó chúng ta bán đất cũng kiếm được kha khá, thêm vốn của nhà họ Lý nữa thì giờ đang thiếu bốn trăm tỷ”.
Ngô Bình cũng đang có không ít tiền, nhưng vẫn nói: “Miếng bánh to thế này một mình chúng ta không ăn hết được đâu, để tôi kêu gọi nhà đầu tư”.
Lý Mai: “Ừ, cậu quyết định đi”.
Ngô Bình lập tức liên lạc với Đường Môn và Hắc Thiên Giáo. Hắc Thiên Giáo có thể đầu tư khoảng 100 tỷ, còn Đường Môn thì 200 tỷ. Số còn lại thì Ngô Bình bỏ tiền túi, nhưng lấy danh nghĩa của công ty Bình Thần.
Các bên nhanh chóng cử người tới Vân Đỉnh để hoàn tất thủ tục, nếu không có gì bất trắc thì trong ba đến năm ngày sẽ hoàn thành giao dịch.
Ngô Bình biết bao táp ở Vân Đỉnh đã qua đi, họ có thể trở về được rồi. Giờ nhà anh không có ai, anh chỉ để Cương Tử, An Ogura và Yozakura Tama ở lại nên anh phải về thôi.
Sau khi đầu tư 100 tỷ thì Ngô Bình cũng không còn lại bao nhiêu tiền nữa, nhưng bây giờ tiền bạc với anh không còn quá trọng nữa, chỉ là một con số mà thôi.
Sau khi hướng dẫn cho Đường Tử Yên xong, Ngô Bình ra ven hồ, một con rắn nhỏ ngoi lên rồi bò lên vai anh, đó chính là Lý Dư.
Lý Dư mới đến sáng nay, trước đó nó mới ra biển đi săn, ăn no nê rồi mới về.
Ngô Bình thấy nó tu luyện ngày càng tiến bộ thì biết long châu có hiệu quả rất tốt.
Ngô Bình lại ném thêm cho nó viên Long Thoái Đan rồi nói: “Từ lần ngươi ăn con mực khổng lồ đến giờ, chắc cũng sắp tiêu hoá hết rồi đấy, có thể lột xác được rồi”.
Thuồng luồng cũng sẽ lột xác giống loài rắn, mỗi lần lột xác, nó sẽ phát triển hơn, thực lực cũng mạnh hơn.
Thường thì chỉ cần sau năm lần lột xác, thuồng luồng sẽ biến thành rồng.
Lý Dư uống đan dược rồi lại cúi xuống nước luyện công. Ngô Bình đoán chỉ một đến hai hôm nữa là nó lột xác.
Buổi chiều, Ngô Bình lại đến bệnh viện để làm phẫu thuật thay Hạ Ninh, tối đến thì tăng ca nên không hề được nghi ngơi.
Khi anh rời khỏi bệnh viện thì đã là hơn ba giờ sáng, cơ thể chưa hồi phục nên anh thấy mệt nhoài.
Anh đi lên sân thượng, chuẩn bị gọi Nhân Bì đưa về đảo Vân Mộng, ai ngờ chợt có một giọng nói lạnh lùng vang lên: “Hạ Ninh ở đâu?”
Ngô Bình ngoái lại nhìn vào màn đêm thì thấy có một bóng người, đôi mắt người đó sáng quắc trong đêm tối.
Ngô Bình: “Ở nhà tôi, anh là ai? Tìm cô ấy có việc gì?”
Người đó bước ra khỏi bóng tối, thì ra là một người đàn ông trung niên, tướng mạo bình thường, dáng người không cao, ông ta lạnh giọng nói: “Dẫn tôi đi gặp cô ấy”.
Ngô Bình chớp mắt hỏi: “Ông định giết Hạ Ninh à?”
Người đó thấy hơi ngạc nhiên: “Sao cậu biết?”
Ngô Bình: “Sao chăng gì, nhưng ông tìm sai đối tượng rồi, Hạ Ninh không phải sư phụ của Lam Đế đâu”.