Ngô Bình nói: “Có chém hay không thì em sẽ biết nhanh thôi. Với lại, trong số này còn vài thiên tài dị bẩm đấy”.
“Thiên tài dị bẩm ư?”, Đường Băng Vân bật cười: “Đừng bảo anh đang nói tới Lý A Tứ giỏi uống rượu nhé?”
Ngô Bình: “Đúng thế, anh ta là một trong số đó”.
Sau đó, anh nói tiếp: “Tửu lượng của anh ta cao như vậy là nhờ thể chất”.
Đường Băng Vân khó hiểu hỏi: “Chỉ là uống được nhiều thôi mà, liên quan gì đến thể chất chứ?”
Ngô Bình cười nói: “Vào thời Tiên Quốc, họ gọi thể chất này là Hoang Cổ Bá Thể. Nhưng thời đại bây giờ đã khác xưa, điều này khiến cho thể chất của anh ta không bật ra được”.
Đường Băng Vân vội hỏi: “Thế chất ấy có tác dụng gì? Có tu luyện được không?”
Ngô Bình gật đầu: “Được ché, chỉ cần đánh thức thể chất giúp anh ta là việc tu hành của anh ta sẽ tiến bộ nhanh chóng”.
Đường Băng Vân vẫn không dám tin: “Thật ư? Anh không nhìn nhầm đấy chứ?”
Ngô Bình cười nói: “Thế này đi, anh sẽ gọi Lý A Tứ tới rồi hỏi vài chuyện, sau đó em xem anh nói có đúng không nhé”.
Đường Băng Vân: “Được!”
Lý A Tứ bị gọi tới, vì vừa uống rượu thi với Ngô Bình nên anh ta đã khá thoải mái và cười nói: “Ti mệnh, cậu gọi tôi có việc gì thế?”
Ngô Bình hỏi: “Lý A Tứ, năm nay anh bao nhiêu tuổi?”
Lý A Tứ đáp: “Ti mệnh, tôi 24 rồi”.
Đường Băng Vân ngạc nhiên: “Mới 24 tuổi ư?”
Thật ra nhìn bên ngoài trông Lý A Tứ phải tầm 35 tuổi, anh ta để râu xồm nên trông hơi già.
Ngô Bình: “Điều này có liên quan đến thể chất của anh ta, sự trao đổi chất trong cơ thể diễn ra nhanh hơn người bình thường nên bị già trước tuổi”.
Lý A Tứ ngại ngùng nói: “Từ nhỏ tôi đã lớn nhanh nên trông hơi già dặn”.
Ngô Bình: “Lý A Tứ, có phải từ năm 12 tuổi là anh không cao thêm nữa không?”
Lý A Tứ ngẩn ra rồi gật đầu: “Đúng thế! Trước năm 12 tuổi, tôi lớn nhanh lắm, 11 tuổi đã cao một mét bảy rồi, nhưng sau đó thì không lớn thêm nữa. Khi ấy, bố mẹ tôi còn tưởng tôi bị làm sao nên đưa đi khám, nhưng bác sĩ lại bảo tôi vẫn bình thường”.
Ngô Bình hỏi tiếp: “Trước năm 10 tuổi, anh ăn rất nhiều, sức thì khoẻ, có thể mang vác vật cực nặng đúng không?”
Lý A Tứ ngạc nhiên hỏi: “Ti mệnh, cậu biết xem bói à?”
Ngô Bình chẹp miệng: “Trả lời câu hỏi”.
Lý A Tứ đáp: “Đúng, trước năm 10 tuổi, tôi ăn như hổ, bữa nào cũng chén hết hai nồi cơm, có lần mẹ tôi cho đi chợ, tôi đã ăn hết mười cái bánh bao to đùng. Thật ra tôi vẫn chưa no đâu, nhưng mẹ sợ tôi đau bụng nên không cho ăn nữa. Mà tôi cũng khoẻ lắm, bọn con trai bằng tuổi tôi xách cổ hai đứa lên cùng lúc cũng được. Cổng làng