Ngô Bình không ngờ ông lão này lại là em họ của Đường Hi, trái đất tròn thật.
Anh gật gù nói: “Tôi cũng khá thân với trưởng lão Đường Hi”.
Ông lão: “Vâng, ông ấy có kể cho tôi nghe rồi ạ”.
Ngô Bình: “Chúng ta coi như không đánh không quen biết rồi”.
Ông lão liên tục đáp lời, quan hệ hai bên thắt chặt hơn một chút.
Nhà của Lý Trường Thanh ở huyện Ninh Lạc, là một hộ biệt lập ở đây, nhà họ cũng khá có tầm ảnh hưởng ở khu vực.
Nền kinh tế ở huyện Ninh Lạc chưa phát triển lắm nên người dân vẫn thuần phác, thường xuyên có thể thấy dân địa phương mặc trang phục dân tộc đi ngoài đường.
Không lâu sau, chiếc xe đã tiến vào một rừng trúc, bên trong có rất nhiều các ngôi nhà trúc.
Sau cùng, chiếc xe dừng trước một căn nhà trúc năm tầng to nhất, được làm bằng trúc hoàn toàn.
Ngô Bình ngắm nhìn đến ngây người rồi hỏi: “Ông Lý, căn nhà này của ông được đấy, xây dựng từ bao giờ thế?”
Lý Trường Thanh cười đáp: “Từ hồi tôi còn nhỏ xíu, khi ấy gia đình tôi toàn chọn những cây trúc tốt nhất để xây, trước khi xây còn ngâm dầu rồi phơi nắng, cứ làm thế mười lần rồi mới lấy ra thi công”.
Ngô Bình rất thích ngôi nhà này, sau này anh cũng muốn dựng một cái.
Hai người đi vào phòng khách, sàn nhà cũng bằng trúc, mặt sàn bóng loáng, mùi thơm ngào ngạt.
Lý Trường Thanh sau người pha trà rồi nói: “Cậu Ngô, nhà tôi có khá nhiều đồ cổ, mời cậu xem”.
Ngô Bình: “Được!”
Lý Trường Thanh đứng dậy đi vào một căn phòng khác, một lát sau, ông ấy đã xách một cái hòm ra rồi mở, bên trong có mười mấy món đồ đồng to nhỏ khác nhau.
Ngô Bình quét mắt nhìn, những món đồ này là đồ ma quỷ, hầu hết chúng đều có hồn ma được phong ấn bên trong. Vẻ mặt trở nên nghiêm túc hơn, anh hỏi: “Ông Lý à, số đồ này có từ đâu vậy?”
Lý Trường Thanh đáp: “Tất cả đều được ông nội tôi truyền lại. Xuất xứ cụ thể của chúng thì tôi thật sự không rõ”.
Ngô Bình nhìn ông ta chằm chằm: “Ông mời tôi đến đây không chỉ vì muốn tôi nhìn đồ của ông đâu nhỉ?”
Lý Trường Thanh ôm quyền: “Anh Ngô, đúng là tôi có chuyện cần nhờ vả!”
Ngô Bình hỏi: “Có phải có ma quỷ phá phách trong nhà ông không?”
Lý Trường Thanh cười khổ: “Anh Ngô quả là lợi hại. Tôi còn chưa nói mà anh đã biết rồi”.
Ngô Bình nói: “Chuyện này đâu cần phải đoán. Nhiều đồ vật ma quỷ trong nhà như vậy, không bị ma ám mới lạ”.
Lý Trường Thanh thở dài: “Trước đây chúng chỉ phá trong phạm vi nhỏ thôi, giờ thì lộng hành hơn, cả ban ngày cũng phá”.
Ngô Bình bảo: “Ma chỉ là cách gọi của dân gian, người tu hành chúng tôi gọi chúng là âm linh. Nơi ông ở có âm khí quá nặng, chắc chắn không chỉ bị ma quỷ phá phách ngày một ngày hai”.
Lý Trường Thanh gật đầu: “Phải. Lúc tôi còn bé thỉnh thoảng sẽ bị ma ám, nhưng bây giờ chúng ghê gớm hơn xưa nhiều”.
Ngô Bình hỏi: “Tình hình nghiêm trọng như vậy mà ông không nhờ cao nhân nào đến giúp sao?”