Hiện giờ, một tay Ngô Bình đỡ đùi Đường Tử Di, tay còn lại thì chạm vào ngực cô ấy, để giúp cô ấy điều chỉnh nhịp thở, còn miệng thì gần sát nhau.
Cảnh tượng này trở nên vô cùng ám muội trong mắt Đường Minh Huy, vì thế ông ấy phải gọi từ xa, nghì thầm giới trẻ hiện nay bạo thật, mới sáng ngày ra, sao không vào phòng mà hành sự?
Ngô Bình và Đường Tử Di buông nhau ra, Đường Tử Di gãi đầu nói: “Bố, bố dậy sớm thế?”
Đường Minh Huy: “Lát nữa tập đoàn có cuộc họp quan trọng nên bố dậy sớm chuẩn bị”.
Sau đó, ông ấy cười nói với Ngô Bình: “Trẻ tuổi sướng thật, chú ngưỡng mộ cháu đấy”.
“Lát cháu có rảnh không?”, Đường Minh Huy hỏi tiếp.
Ngô Bình: “Không ạ, có việc gì thế chú?”
Đường Minh Huy gật đầu: “Thế đi họp với chú đi, buổi trưa chú phải đi gặp một nhà sưu tầm lớn, hai đứa đi cùng luôn nhé?”
Ngô Bình chớp mắt rồi nói: “Chú, cháu không phải người của tập đoàn, như vậy có được không?”
Đường Minh Huy suy nghĩ rồi nói: “Cũng đúng, hay chú cho cháu làm thành viên hội đồng quản trị nhé!”
Ngô Bình ngạc nhiên: “Dạ?”
Đường Minh Huy: “Sớm muộn gì cháu chẳng làm con rể chú, giờ xếp cho cháu một chỗ trong hội đồng quản trị là hợp lý rồi, đúng không Tử Di?”
Đường Tử Di đỏ bừng mặt, không biết phải nói gì.
Ngô Bình gãi mũi rồi nói: “Chú, chuyện này tính sau đi ạ, tôi chưa có cổ phần, như vậy thì không hay cho lắm”.
Đường Minh Huy cười nói: “Sao lại không có cổ phần? Hôm qua, chú đã bàn với ông nội Tử Di rồi, khi nào hai đứa lấy nhau, nhà chú sẽ chia cho hai đứa 30 phần trăm cổ phần”.
Ngô Bình kinh ngạc, anh biết nhà họ Đường giàu với khối tài sản kếch xù, cho nên 30 phần trăm cổ phần là rất lớn.
Anh không nhịn được nhìn Đường Tử Di thì thấy cô ấy mỉm cười với mình.
Anh hỏi: “Chú, nhà họ Đường có mấy cổ đông và bao nhiêu cổ phần ạ?”
Đường Minh Huy cười đáp: “Ngày xưa, khi bố chú gây dựng tập đoàn đã được khá nhiều quý nhân giúp đỡ, hiện giờ có bảy cổ đông, ngoài cổ phần của nhà chú ra thì các cổ đông khác chỉ chiếm 29 phần trăm thôi, còn nhà chú là 71”.
“Các cổ đông này đều có tầm ảnh hưởng nhất định ở Giang Nam, cháu gặp một chút cũng hay mà”.
Ngô Bình gật đầu, anh thấy Đường Minh Huy thật lòng muốn nâng đỡ mình, vì thế không từ chối nữa mà nói: “Cảm ơn chú”.
Ông ấy vui vẻ nói: “Chạy mấy vòng với chú đi!”
Ngô Bình thật sự không muốn chạy với Đường Minh Huy chút nào, anh thích dạy Đường Tử Di luyện thể hơn, ít sao còn được động chạm vào người cô ấy.
Nhưng giờ thì anh không thể từ chối Đường Minh Huy được, cho nên đành gượng cười đồng ý. Đường Tử Di thấy thế thì bực mình rồi lườm nguýt bố mình.
Đường Minh Huy rủ Ngô Bình chạy bộ, nhưng thực chất là có chuyện muốn nói với anh, đại khái là ông ấy mong anh hãy đối xử tốt với Đường Tử Di, phải yêu thương cô ấy…
Ăn sáng xong, vợ chồng Đường Minh Huy, Đường Tử Di, Đường Thời Lộc và Ngô Bình cùng đến công ty tham gia cuộc họp cổ đông.
Trước đó, Đường Minh Huy đã nói cho Ngô Bình biết cuộc họp hôm nay có hai quyết định. Thứ nhất là tiến công vào thị trường phỉ thuý, dùng đó làm nền móng để xây dựng một thị trấn phỉ thuý đứng đầu toàn quốc.
Thứ hai là dùng tầm ảnh hưởng của nhà họ Đường để gây dựng một trung tâm giao dịch tranh chữ. Nơi này sẽ diễn ra các hoạt động giám định, đấu giá, thế chấp, định giá, tham quan và tiêu thụ.