Tướng quân Aung không hề do dự, lập tức đáp: "Được! Số nguyên thạch trong nhà kho số một của tôi tặng cho cậu hết. Xin cậu hãy giúp tôi!"
Ngô Bình nghe vậy liền đứng ra, anh nhìn Liễu Tương, nói: "Anh làm vậy đúng là trái với đạo lý làm người. Ngủ với vợ của chủ nhân mình, lại còn mưu đồ chiếm tài sản. Trên đời lại có những việc đê hèn như vậy sao?"
Liễu Tương cười lạnh, ánh mắt hắn như loài rắn độc đang đánh giá Ngô Bình: "Ranh con, tôi có thể nhận ra cậu có chút kungfu, nhưng cậu căn bản chưa biết tôi lợi hại đến mức nào. Trong tay tôi thì cậu sống không quá nổi ba giây!"
Ngô Bình cười đáp: "Vậy sao? Anh cho rằng luyện được vài chiêu Đoàn Thể Thuật là thành thiên hạ vô địch sao?"
Liễu Tương kinh ngạc: "Sao cậu biết tôi luyện Đoàn Thể Thuật?"
Ngô Bình: "Tôi còn biết anh luyện Đoàn Thể Thuật chủ yếu tập trung vào việc tăng cường sức mạnh. Tôi nói không sai chứ?"
Liễu Tương híp mắt lại đáp: "Đã biết vậy mà còn dám khiêu chiến với tôi. Cậu chết chắc rồi!"
"Đoàng!"
Mặt đất rung chuyển, Liễu Tương nhanh chóng di chuyển, lao rất nhanh về phía Ngô Bình. Thế nhưng hắn ta còn chưa kịp tiếp đất thì Ngô Bình đã dịch chuyển ba thước, sau đó giơ chân đạp một cú nhanh như điện xẹt lại còn rất chuẩn, nhắm vào đầu hắn ta. Nhìn cảnh tượng này cứ như Liễu Tương đang lao tới để hứng đòn vậy.
Liễu Tương như một phản xạ có điều kiện lập tức đưa tay ôm đầu, muốn chắn đòn. Nhưng đúng lúc hai cùi chỏ của hắn vừa đưa lên che đầu thì đã để hở phần ngực. Ngô Bình lập tức chuyển hướng đòn đá, đạp thẳng vào lồng ngực hắn.
"Rắc rắc!"
Người có thể chất tráng kiện như Liễu Tương mà gãy cả xương lồng ngực, bay ra xa vài mét. Nhưng hắn còn chưa kịp tiếp đất thì Ngô Bình đã phi tới đó, trong nháy mắt tung ra ba cú đấm vào các vị trí trọng yếu trên cơ thể hắn.
"Bịch bịch bịch!"
Liễu Tương khoa trương kiêu ngạo ban nãy chưa đánh được đòn nào giờ đã nằm sõng soài trên mặt đất, đau đớn ôm lấy phần bụng. Nhưng đúng lúc này Liễu Tương để lộ ra sơ hở chết người là phần đầu. Ngô Bình lập tức nhận ra sơ hở, giáng một đòn chí mạng vào đầu hắn.
Liễu Tương thất khiếu chảy máu, mắt cũng đỏ ngàu tia máu, có thể co rút, sau đó nằm vật ra đất, tắt thở!
Sau khi đánh chết Liễu Tương, Ngô Bình đưa mắt quét qua đám người đang quỳ dưới đất, lạnh lùng nói: "Chắc các người đều được Liễu Tương hứa hẹn sẽ cho lợi lộc gì đó phải không? Nhưng giờ anh ta chết rồi, không thể cho các người thứ anh ta hứa hẹn nữa đâu. Tôi nghĩ giờ các người nên quay đầu tận trung với tướng quân Aung, như vậy thì mới có thể có cuộc sống tốt đẹp, tránh kết cục như Liễu Tương".
Tướng quân Aung rút súng ra, chĩa vào nhị phu nhân và tam phu nhân, bắn liền hai phát. Hai người phụ nữ tội nghiệp còn chưa kịp ho he câu nào đã bị bắn nát đầu, chết ngay tại chỗ.
Tướng quân Aung sẵn giọng quát: "Quỳ hết xuống!"
Một đám người vừa mất đi thủ lĩnh chẳng khác nào rắn không đầu. Đám cận vệ tạo phản lúc này vội vã quỳ sụp xuống.
Tướng quân Aung thở phào, thu lại súng, cúi đầu hành lễ với Ngô Bình: "Đa tạ cậu Ngô ra tay tương trợ!"
Ngô Bình cười đáp: "Tướng quân không cần khách sáo như vậy, mong ông sẽ giữ lời, giao cho tôi toàn bộ số nguyên thạch ở nhà kho số một".
Tướng quân Aung cười đáp: "Tôi nói lời sẽ giữ lấy lời. Thực ra số nguyên thạch đó giờ đã không còn ý nghĩa gì với tôi nữa, chẳng thà xử lý triệt để đi cho gọn". Lời tướng Aung nói là sự thật, mấy năm nay, ông ta đã dần chuyển hướng sang kinh doanh casino và cho vay nặng lãi.