Anh vừa hấp thu sức mạnh xong thì có một người đàn ông trung niên bay tới, theo sau ông ta là bốn người tuỳ tùng. Ông ta nhìn thấy Ngô Bình thì chắp tay nói: “Xin hỏi cậu bạn là người ở đâu, đến đại lục Tinh Vân của chúng tôi có việc gì?”
Khí tức mà Ngô Bình để lộ chứng tỏ anh là cường giả cấp kỷ nguyên, vì thế người đàn ông này nói chuyện rất lịch sự với anh.
Ngô Bình: “Vợ tôi bị một cô gái tên là Lam Phượng Âm ở Hận Thiên Cốc bắt đi, tôi đến đưa cô ấy về”.
Người đàn ông vội nói: “Tại hạ là Lư Tinh Thiền - chưởng môn của Thiên Ưng Phái, có quen biết cốc chủ của Hận Thiên Cốc, để tại hạ chuyển lời giúp người”.
Ngô Bình: “Vậy thì phiền ông”.
Người đàn ông tên Lư Tinh Thiền đứng yên tại chỗ một lát rồi nói: “Cốc chủ Hận Thiên đã biết chuyện này, để tôi dẫn đường cho cậu”.
Ngô Bình bay theo Lư Tinh Thiền qua hai rặng núi, giữa hai rặng núi này là một thung lũng rộng lớn, bên dưới chính là Hận Thiên Cốc.
Hiện giờ, có một người đàn ông cao lớn đang trước cổng của thung lũng, xem chừng là cốc chủ.
Ngô Bình không hề che giấu thực lực, mà trực tiếp phóng ra chân thân cao lớn.
Mỗi bước đi của anh đều khiến Hận Thiên Cốc rung chuyển, anh đi tới trước mặt cốc chủ Hận Thiên rồi nhìn xuống ông ta, hỏi: “Ông là cốc chủ Hận Thiên à?”
Cốc chủ này cũng là một Đạo Tôn, nhưng so với Ngô Bình thì chưa là gì nên lập tức mỉm cười đáp: “Tại hạ là Lam Trung Hợp, là cốc chủ của Hận Thiên Cốc, xin hỏi cậu bạn là?”
Ngô Bình: “Lý Huyền Bình của đại lục Hồng Hoang. Vợ tôi là Chu Thanh Nghiên bị Lam Phượng Âm bắt đến đây, các ông mau thả người ngay!”
Lam Trung Hợp cau mày nói: “Tiểu nữ luôn là người hiểu chuyện, không thể làm ra chuyện ấy được”.
Ngô Bình: “Có phải cô ta làm hay không thì gọi ra hỏi là biết ngay”.
Lam Trung Hợp gật đầu: “Xin cậu chờ một chút”.
Ông ta gọi một tiếng, Cử sư tỷ đã đi ra ngay, đó chính là Lam Phượng Âm. Thấy Ngô Bình xuất hiện ở đây, cô ta nhíu mày nói: “Dám đến tận đây cơ à, cũng to gan đấy!”
“Hỗn láo!”, Lam Trung Hợp nổi giận: “Thực lực của cậu ấy còn hơn bố, con không được vô lễ!”
Lam Phượng Âm tỏ vẻ kinh ngạc, không ngờ Ngô Bình còn mạnh hơn bố mình. Cô ta trầm mặc một lát rồi hừ nói: “Thế thì sao? Đây là Hận Thiên Cốc cơ mà”.
Lam Trung Hợp: “Phượng Âm, cậu đây bảo con đã bắt cóc vợ câu ấy, có chuyện này không?”
Lam Phượng Âm phủ nhận ngay: “Không ạ, thực lực của Chu Thanh Nghiên rất bình thường, sao con phải bắt cóc cô ta? Vả lại, con bắt cô ta về mà làm gì chứ?”
Lam Trung Hợp hỏi lại: “Phượng Âm, chuyện này rất quan trọng, con phải nói thật”.
Lam Phượng Âm thờ ơ nói: “Con không bắt Chu Thanh Nghiên”.
Lam Trung Hợp trầm mặc một lát rồi vẫn lựa chọn tin tưởng con gái mình, sau đó chắp tay nói với Ngô Bình: “Cậu nghe thấy rồi đó, con gái tôi không biết tung tích của vợ cậu đâu”.
Ngô Bình cau mày, chẳng lẽ người báo tin lại báo sai ư?
Anh nhắm mắt lại cảm nhận, chỉ cần Chu Thanh Nghiên từng đến đây thì anh có thể cảm nhận được khí tức của cô ấy.