Ông cụ cười nói: “Chàng trai trẻ, quả này của cậu từ đâu mà có vậy?”
Loại quả này thực ra cũng chưa có tên chính thức. Có điều vì có người hỏi nên Ngô Bình không thể đáp rằng không biết. Anh liền đáp: “Đây là quả Thần Hình, có tác dụng luyện hình, luyện thần. Công dụng của nó còn tốt hơn cả Long Hổ Luyện Hình Đan và Nguyên Thần Đan”.
Ông cụ kinh ngạc: “Còn tốt hơn cả đan dược sao? Quả đúng là báu vật!”
Nói rồi, ông ấy vội dùng hai tay đưa lại quả hoè cho Ngô Bình. Ngô Bình nhận lấy quả hoè, đáp: “Ông cụ, nếu ông đã nhặt được nó thì quả này tôi xin tặng lại cho ông. Giờ ông dùng luôn cũng được”.
Ông cụ mừng rỡ đáp: “Cậu tặng cho tôi thật sao? Món quà này quá quý giá”.
Ngô Bình: “Không sao cả, vốn tôi đã định tặng nó cho người khác rồi”.
Người phụ nữ ban nãy và người đàn ông trung niên đang ngồi bên cạnh chị ta sững người. Sau đó, người đàn ông này đứng dậy hỏi ông cụ: “Ông ơi, đây là bảo vật sao?”
Ông cụ gật đầu: “Là báu vật hiếm thấy, nếu người bình thường ăn vào có thể kéo dài tuổi thọ, không ốm đau bệnh tật”.
Người đàn ông kia lườm người phụ nữ ban nãy một cái như thể trách mắng chị ta ném quả quý xuống đất. Sau đó ông ta đi tới trước mặt Ngô Bình, chắp tay cười nói: “Xin hỏi tiên sinh có còn loại quả Thần Hình này không?”
Ngô Bình khá bực mình vì hành động của người phụ nữ, quá bất lịch sự.
Không có ấn tượng tốt với người phụ nữ nên đương nhiên cũng không nể nang gì chồng chị ta. Anh thản nhiên đáp: “Không còn”.
Người đàn ông trung niên sững lại môt nhịp, sau đó lại chắp tay nói: “Tôi xin tự giới thiệu, tôi tên là Lưu Kính Đường, hiện đang kinh doanh dược phẩm. Ban nãy là vợ tôi bất lịch sự, mong tiên sinh lượng thứ”.
Ngô Bình chỉ “ừm” một cái rồi không nói gì nữa.
Thấy Ngô Bình không thèm đếm xỉa đến mình, Lưu Kính Đường cũng chán chường lắc đầu đi về chỗ.
Ông cụ ban nãy ngồi xuống đối diện trò chuyện với Ngô Bình.
Nói chuyện vài câu mới biết ông cụ này họ Hàn, là một chuyên gia dưỡng sinh. Dòng họ nhà ông ấy trước nay cũng có không ít danh y. Ông cụ Hàn rất có danh tiếng, chuyên giúp giới nhà