Ngô Bình kể: “Tên Lạc Trường Sinh này có chuyện cầu cạnh em, mong em giúp ông ta giải trừ những hạn chế trên người để có thể kiểm soát toàn bộ cơ thể”.
Diệp Thiên Tông cảm thán: “Thế thì có nhiều chuyện để bàn đây”.
Anh nói tiếp: “Sau lưng Lạc Trường Sinh là tập đoàn tài chính Sanyo của Đông Doanh. Em đã tra cứu rồi, khối tài sản mà tập đoàn Sanyo nắm trong tay vô cùng khủng khiếp, đó là tập đoàn tài chính cực lớn ở cấp độ nghìn tỷ. Tên Lạc Trường Sinh này không đơn giản chút nào”.
Diệp Thiên Tông mới nói: “Thế thì đã sao? Bây giờ Lạc Trường Sinh chuyển kiếp, những thứ này liệu có thuộc về ông ta hay không, vẫn còn chưa biết được”.
Ngô Bình hỏi: “Sư huynh à, em có nên giúp ông ta không?”
“Nếu Lạc Trường Sinh có thể đưa ra điều kiện hấp dẫn, giúp ông ta cũng có sao đâu?”, Diệp Thiên Tông cười đáp.
Ngô Bình gật đầu: “Vâng”.
Anh ngồi thiền luyện khí, bất giác đã đến mười giờ đêm. Có người ấn chuông cửa.
Ngô Bình ra mở cửa, người đến quả nhiên là Dương Kiệt.
Dương Kiệt cười nói: “Chào cậu Ngô, tôi đến rồi đây”.
Ngô Bình đưa đối phương vào phòng khách. Diệp Thiên Tông đã ngồi sẵn ở đó, cất tiếng chào: “Lạc Trường Sinh, nghe danh đã lâu”.
Dương Kiệt nhướng mày: “Cậu là Võ Thần!”
Diệp Thiên Tông chắp tay: “Vãn bối Diệp Thiên Tông, sư phụ là ông Đông Phật”.
Dương Kiệt gật đầu: “Ra là đệ tử của Kiều Bộ Tiên, chúng tôi từng có duyên gặp nhau một lần. Bây giờ anh ta đã trở thành địa tiên rồi nhỉ?”
Diệp Thiên Tông trả lời: “Sư phụ chỉ còn cách địa tiên một bước nữa”.
Lạc Trường Sinh bật cười: “Một bước ấy lại rất khó”.
Rồi ông ta ngồi xuống: “Nếu cậu đã đến đây, vậy thì tôi xin nói thẳng. Chỉ cần các cậu giúp được tôi, tôi sẽ cho hai người lợi ích vô cùng lớn”.
Diệp Thiên Tông ướm hỏi: “Ồ?”
Lạc Trường Sinh trả lời: “Tôi có một đứa cháu cố, dung mạo tuyệt trần, là cô gái đẹp nhất Đông Doanh. Con bé không chỉ xinh đẹp, còn nắm giữ ba mươi phần trăm cổ phần của tập đoàn Sanyo. Chỉ cần cậu giúp tôi, tôi sẽ gả cháu cố cho cậu, ba mươi phần trăm cổ phần kia chính là của hồi môn”.
Diệp Thiên Tông hỏi: “Có gì đảm bảo được ba mươi phần trăm cổ phần này?”
Lạc Trường Sinh đáp: “Đơn giản thôi, kết hôn trước, đợi cổ phần về tay rồi, các cậu giúp tôi cũng không muộn”.
Diệp Thiên Tông nhìn sang Ngô Bình, cười bảo: “Sư đệ à, cậu không quen với cuộc sống ở Đông Doanh. Nếu nhận được ba mươi phần trăm cổ phần, liệu cậu có quản lý tốt được không?”
Ngô Bình lắc đầu: “Không, nếu muốn đưa tiền thì em vẫn thích tiền mặt hơn”.
Lặng im giây lát, Lạc Trường Sinh mới cất lời: “Tiền mặt cũng được, tôi có thể cho cậu mười nghìn tỷ đồng Đông Doanh”.
Mười nghìn tỷ đồng Đông Doanh tương đương với bảy trăm tỷ đồng của Viêm Long. Đây rõ ràng là một khoản tiền khổng lồ!