Ngô Bình ngập ngừng: “Chắc đích thân Phong Tiên sẽ đến đây, khi ấy cô nhớ mời ông ta vào phòng tôi”.
Đường Băng Vân: “Thế anh định làm gì?”
“Tôi chỉ cần nói ba câu thôi là ông ta sẽ phục sát đất, ngoan ngoãn dập đầu, cô tin không?”
Đường Băng Vân bĩu môi: “Không, anh có giỏi đến mấy thì cũng chỉ ở cảnh giới Tiên Thiên thôi, Phong Tiên là Nhân Tiên rồi, sao phải sợ anh chứ?”
Ngô Bình cười nói: “Dám cá không?”
Đường Băng Vân chớp mắt nói: “Được, anh muốn cá thế nào?”
Ngô Bình nhìn cô ấy: “Nếu tôi thắng thì cô cho tôi hôn một cái, ngược lại thì tôi cho cô hôn một cái”.
Đường Băng Vân trừng mắt mắng: “Biến!”
Hai người trò chuyện thêm một lát thì có người gõ cửa.
“Vào đi”, Đường Băng Vân chỉnh đốn lại đầu tóc rồi nói.
Tiêu Tam Nhãn đi vào với vẻ nể phục rồi nói với Ngô Bình: “Cậu Ngô, Phong Tiên xin gặp ạ”.
Đường Băng Vân đứng dậy: “Để tôi đi đón”.
Ngô Bình không ngăn cản, anh vẫn nằm đó rồi khép hờ mắt.
Khoảng năm phút sau, có tiếng bước chân vang lên bên ngoài, sau đó Đường Băng Vân đi tới cửa rồi nói khẽ: “Ngô Bình, Phong Tiên đến rồi”.
Ngô Bình ừm một tiếng rồi chậm rãi ngồi dậy nói: “Rót cho anh tách trà”.
Đường Băng Vân lừ mắt với anh rồi quay đi rót trà, sau đó bê vào.
Ngô Bình nhận lấy uống vài ngụm cho hắng giọng rồi mới đứng dậy đi ra ngoài.
Ngô Bình mạnh mẽ ngồi sau bàn làm việc, còn Phong Tiên thì đứng trước bàn. Ông ta hoi khom người xuống, còn ông gù ở đằng sau thì nghiêng mặt sang một bên rồi nhìn Ngô Bình với vẻ dữ tợn. Ông gù thấy Ngô Bình rất mất lịch sự, chỉ là một cao thủ cảnh giới Tiên Thiên nhỏ bé mà dám qua mặt họ.
Ngô Bình châm một điếu thuốc, sau đó nhìn Phong Tiên bằng ánh mắt bỡn cợt: “Ông là Phong Tiên?”
Phong Tiên có việc cần nhờ vả nên không dám đắc tội Ngô Bình, ông ta vội khom người đáp: “Đúng, nhưng Phong Tiên là biệt danh mà mọi người yêu quý đặt cho tôi, chứ tên thật của tôi là Khương Phụng Tiên”.
Ngô Bình: “Ừm, Khương Phụng Tiên này, ông tìm tôi có việc gì?”
Khương Phụng Tiên bực dọc, Ngô Bình biết rồi còn hỏi, nhưng ông ta vẫn đáp: “Tôi đến để xin cậu cứu mạng”.
Ngô Bình cười phá lên nói: “Tôi cứu ông ư?”
Khương Phụng Tiên thấy Ngô Bình không đồng ý thì vội nói: “Trước đó, tôi đã đắc tội với cậu, mong cậu bỏ qua cho, tha cho tôi một con đường sống! Đương nhiên, tôi không nhờ vả không công, cậu cứ việc ra điều kiện”.
Ngô Bình không trả lời mà hít một hơi thuốc: “Khương Phụng Tiên, ông coi bói bao lâu rồi?”
Khương Phụng Tiên: “Đến nay là 47 năm rồi”.
Ngô Bình gật gù: “Cũng lâu đấy”.
“Kiếm cơm thôi”, Khương Phụng Tiên nói.