Ngô Bình: “Tất nhiên tôi biết bức thư là giả. Nhưng vấn đề là tại sao lại có người muốn hại cậu. Cậu chỉ là một vương gia nhàn rỗi, không quyền không thế, chỉ là tiền lương cao hơn một chút thôi, họ không có lý do gì để tấn công cậu”.
Nghe thế, đầu óc gần như tê liệt của Lý Hoằng Đào bắt đầu chạy hết tốc lực, mặc dù cậu ta không học võ thuật nhưng đã uống không ít đan dược của Ngô Bình nên thể chất rất tốt, đầu óc cũng minh mẫn, nhanh chóng nghĩ đến điều gì đó.
“Anh à, em nhớ tới rồi, khoảng hai tháng trước, đột nhiên có một môn khách nói với em là em có tướng mạo của đế vương. Lúc đó em chỉ cho rằng hắn đang nịnh nọt mình thôi nên không để ý đến lắm, không ngờ mấy ngày sau, tên khốn đó lại làm một bộ hoàng bào rồi tặng cho em. Lúc đó em mới nhận thấy hắn không có ý gì tốt cả bèn bảo người kéo hắn ra ngoài chém, giờ nghĩ lại có lẽ hai chuyện này có liên quan đến nhau”.
Ngô Bình: “Sau khi đến đất phong, cậu có đắc tội với người nào không?”
Lý Hoằng Đào cười khổ: “Anh à, có nhiều người đẹp rồi thích du ngoạn sông nước núi non với em như thế, em làm gì có thời gian đi làm việc xấu chứ? Càng không thể đắc tội với người ta”.
Đúng lúc này, một người giúp việc nữ bưng hai tách trà đến rồi đặt lên bàn.
Lúc nhìn thấy chén trà, Ngô Bình sửng sốt một lúc, hoa văn và kết cấu của tách trà giống hệt như những vật dụng trong hoàng cung của anh. Anh biết Tử Di đã tặng rất nhiều thứ cho người nhà của mình, chén trà này có thể là do cô ấy bảo người đưa đến bèn nói: “Chén trà đẹp đấy”.
Lý Hoằng Đạo cười nói: “Vậy à? Đây là chén trà Ngọc Dung mua cho em đấy, hầu hết đồ dùng trong nhà đều do cô ấy sắm sửa”.
Ngô Bình: “Ồ, Ngọc Dung là phụ nữ trong phủ của cậu à?”
Lý Hoằng Đào gật đầu: “Đúng rồi ạ, Ngọc Dung là người rất tốt, vừa dịu dàng vừa xinh đẹp. Em đang muốn bàn bạc với anh, muốn chính thức cưới cô ấy làm Vương phi”.
Ngô Bình nói: “Ừ, chỉ cần cậu thích, tôi chắc chắn sẽ đồng ý”.
Lý Hoằng Đào vui mừng nói: “Anh, em dẫn cô ấy đến gặp anh ngay”.
Không lâu sau, một người phụ nữ dáng vẻ thướt tha, dung nhan tuyệt vời xuất hiện, cô ta cúi đầu chào Ngô Bình: “Nô tỳ tham kiến bệ hạ”.
Ngô Bình nhìn người phụ nữ này, lạnh nhạt nói: “Ngươi là Ngọc Dung?”
Người phụ nữ khẽ nói: “Vâng, nô tỳ là Ngọc Dung”.
Ngô Bình cười nhạo: “Tà ma to gan! Thư từ này là do ngươi làm giả phải không?”
Ngọc Dung hoảng sợ quỳ phịch xuống đất: “Nô tỳ không biết bệ hạ đang nói gì”.
Lý Hoằng Đào ngạc nhiên: “Anh, anh nói cô ấy là tà ma?”
Dù cậu ta không bước ra khỏi cửa nhưng cũng biết chuyện tà ma, khoảng thời gian trước chuyện này cực kỳ ầm ĩ, làm nhiều người chết.
Ngô Bình: “Hoằng Đào, Ngọc Dung này đến phủ cậu từ lúc nào?”
Lý Hoằng Đào ngẫm nghĩ rồi nói: “Khoảng nửa năm trước”.
Ngô Bình: “Trong nửa năm nay, phải chăng từng có một khoảng thời gian, tính tình cô ta thay đổi xoành xoạch, cứ như thay đổi thành một người khác không?”
Lý Hoằng Đào nghĩ lại, sắc mặt cậu ta trở nên khó coi: “Đúng thế, Ngọc Dung đến phủ một thời gian, nhưng vẫn không thu hút được sự để ý của em, em cũng không mấy thích cô ấy. Nhưng tự dưng có một ngày, cô ấy bỗng khiến em rất yêu thích, có rất nhiều cách làm em hài lòng. Anh, chẳng lẽ cô ấy là tà ma thật sao?”
Ngô Bình giơ tay ra, Ngọc Dung bỗng run lên, một làn khói xanh bốc lên từ trên đỉnh đầu cô ta, làn khói xanh chậm rãi ngưng tụ thành hình một người phụ nữ, cô ta quỳ giữa không trung nói: “Bệ hạ tha mạng”.