Ông Vương ngoảnh lại rồi lạnh giọng hỏi: “Cậu còn chỉ chỉ bảo?”
Ngô Bình hỏi Tiêu Tam Nhãn: “Chưởng quầy, nếu cửa hàng cầm đồ của chúng ta gặp người đến lừa đảo thì sẽ xử lý thế nào?”
Tiêu Tam Nhãn cũng thấy kinh ngạc trước mắt quan sát của Ngô Bình: “Cậu Ngô, nếu có người lừa đảo thì phải đền gấp đôi giá trị của hàng thật cho chúng ta”.
Ngô Bình gật gù: “Gấp đôi? Đó là Thể Ngộ Đan đấy”.
Ngô Bình chợt chỉ tay lên cao, ông Vương kia lập tức đứng yên bất động.
“Băng Vân, có camera ghi lại rồi chứ?”, anh hỏi.
Đường Băng Vân gật đầu: “Ừm, có chứ”.
“Tốt”, Ngô Bình giơ tay cầm lấy bình thuốc rồi đặt lên bàn, sau đó dùng một nắp đạy lại.
Ông Vương biến sắc mặt nói: “Cậu định làm gì?”
Ngô Bình: “Chúng tôi làm kinh doanh, dù gặp kẻ lừa đảo thì cũng phải khiến người đó tâm phục khẩu phục”.
Sau đó, anh hỏi Tiêu Tam Nhãn, ông ấy đáp: “Cậu Ngô, tôi sẽ cho người mời chuyên gia đến”.
Từ lâu cửa hàng cầm đồ đã có một quy định ngành nghề, các cửa hàng này sẽ cùng tham gia một hội, trong đó có một hội trưởng được gọi là chuyên gia. Người này có kiến thức rất sâu rộng, không chỉ là hội trưởng của ngành, mà còn là hội trưởng của ngành bán đấu giá.
Vừa nghe thấy thế, ông Vương đã biến sắc mặt rồi run rẩy nói: “Không cần”.
Ngô Bình nhìn ông ta rồi hỏi: “Ông chịu nhận chưa?”
Ông Vương cúi đầu xuống nói: “Tôi nhận, đây đúng là đan dược giả”.
Ngô Bình nhìn chằm chằm vào ông ta: “Ai sai ông đến?”
Ông Vương: “Tôi nhận lệnh của Phong Tiên, tôi mang ơn ông ấy nên phải nghe lời. Đan dược này cũng là ông ấy đưa cho tôi”.
Ngô Bình cười lạnh nói: “Ông cũng to gan đấy, dám đến Đường Lâu lừa đảo”.
Ông Vương nhắm mắt lại nói: “Tôi không đền nổi đâu, muốn chém muốn giết thế nào là tuỳ các người”.
Ngô Bình nói: “Tôi giơ cao đánh khẽ, ông trả một tỷ rồi biến đi”.
Ông Vương mừng rỡ: “Một tỷ ư? Được, tôi đồng ý”.
Ông ta là một cao thủ cảnh giới Thần nên dư sức có khoản tiền này.
“Khoan”, Ngô Bình nói: “Ông về bảo với Phong Tiên là trong bảy ngày tới, sẽ có người đến chơi đấy”.
Ông Vương vội nói: “Được, tôi sẽ chuyển lời”.
Chuyển khoản xong là ông ta chạy ngay.
Đường Băng Vân suy nghĩ rồi cười nói: “Chiêu này của anh hay đấy, không biết có thật hay không, nhưng kiểu gì Phong Tiên cũng mất ăn mất ngủ”.
Ngô Bình lắc đầu: “Không đơn giản thế đâu, ông ta biết coi bói, nghe được tin này thì kiểu gì cũng xem một quẻ cho anh”.
Đường Băng Vân ngẩn ra: “Biết vậy rồi thì anh còn nói thế làm gì?”
Ngô Bình cười nói: “Nếu ông ta bấm ra được là mình sẽ chết trong bảy ngày nữa thì em nghĩ sao?”
Đường Băng Vân ngẩn ra, dù đã hiểu ý của Ngô Bình nhưng vẫn ngạc nhiên nói: “Ý anh là anh có cách làm thay đổi quẻ bói ư?”
Ngô Bình: “Tiểu xảo thôi”.