Ngô Bình tự dưng thấy hơi căng thẳng, anh lùi lại mấy bước, cung kính chắp tay trước Mộ Dung Kiều: “Vãn bối bái kiến tiên tôn”.
Mộ Dung Kiều cười như không cười, nhìn anh và nói: “Chúng ta thật sự có duyên, nếu không nhờ anh thì có lẽ tôi còn phải rèn luyện thêm vài năm ở phàm trần nữa”.
Ngô Bình vội hỏi: “Tiền bối đến từ đâu?”
Mộ Dung Kiều: “Sau này chúng ta sẽ còn gặp lại, đến lúc đó anh sẽ biết. Trước khi đi tôi cũng chẳng có gì tặng anh, thôi thì tặng anh ba lá bùa vậy”.
Cô ấy đưa cho Ngô Bình ba chiếc lá xanh mơn mởn, lúc cầm chiếc lá trên tay anh mới cảm nhận được bên trên có chứa năng lượng vô cùng kỳ diệu.
Anh cẩn thận nhận lấy lá cây, mỉm cười rồi nói: “Tiền bối, ba lá bùa này dùng thế nào?”
Mộ Dung Kiều bình thản đáp: “Đừng gọi tôi là tiền bối nữa, gọi tỷ tỷ đi”.
Ngô Bình liền nói: “Tiên tôn tỷ tỷ”.
Mộ Dung Kiều nhìn anh với vẻ mặt hơi phức tạp: “Ba lá bùa này vừa công vừa thủ, có thể cứu mạng anh ba lần, nếu không phải lúc nguy hiểm đến tính mạng thì đừng dùng. Lúc nguy cấp, chỉ cần nắm chặt lá cây, sau đó gọi “chị” là được”.
Ngô Bình rất bất ngờ: “Đơn giản vậy thôi sao?”
Mộ Dung Kiều: “Đơn giản vậy thôi”.
Sau đó cô ấy liếc nhìn về phía sau, Đường Băng Vân vẫn đang ngồi mặc quần áo, có điều nút áo đã bị Ngô Bình giật đứt nên mặc mãi không được.
Mộ Dung Kiều: “Đúng là một tên đào hoa”.
Cô ấy lắc đầu: “Có chuyện này tôi muốn nhờ anh, anh giúp tôi chăm sóc bố mẹ và người thân kiếp này của tôi, sau này tôi sẽ hậu tạ. Được rồi, nói nhiêu đó thôi, tôi phải đi rồi”.
Mộ Dung Kiều nói xong thì biến thành một tia tiên quang, bay lên rồi biến mất trong tích tắc.
Ngô Bình đứng tại chỗ ngây ra, một lúc lâu sau mới thở dài, nói: “Vẫn chưa biết tiên hiệu và tu vi của cô ấy nữa”.
Đường Băng Vân bước qua, hỏi với vẻ ngạc nhiên và thắc mắc: “Chồng, anh gọi cô ấy là tiên tôn hả?”
Ngô Bình: “Anh cũng không biết tu vi của cô ấy, nhưng nhất định cô ấy là một Thiên Tiên rất lợi hại, không phải tiên tôn thì cũng là tiên quân”.
Đường Băng Vân run lên: “Thiên Tiên à”.
Ngô Bình: “Bỏ đi, người cũng đã đi rồi, cũng không biết sau này còn gặp lại không”.
Anh quay người, ôm lấy Đường Băng Vân: “Băng Vân, anh giúp em đả thông linh khiếu tiếp nhé”.
Đường Băng Vân gật đầu, mặt lại ửng đỏ, cô ấy biết Ngô Bình không chỉ muốn đả thông linh khiếu.
Lần này Đường Băng Vân dịu dàng như một con cừu non, rất phối hợp với anh. Sau hơn một tiếng giày vò, thể chất của cô ấy không chịu nổi, phải liên tục xin tha.
Xong việc, Ngô Bình nằm thẳng người, Đường Băng Vân thì úp sấp trên thân anh, ngón tay cô ấy vẽ vòng tròn trên ngực anh, nhõng nhẽo hỏi: “Chồng, hôm nay ông nội hỏi chuyện cưới xin của chúng ta, anh nghĩ sao?”
Ngô Bình khẽ sờ gương mặt trứng của cô ấy, miệng nói: “Hiện tại Đường Môn vừa mới đến Địa Tiên giới, tu vi của em và anh cũng đang tăng lên nhanh chóng, hay là từ từ đã! Chờ chúng ta trở thành Địa Tiên rồi bàn chuyện cưới xin cũng chưa muộn. Hơn nữa, em cũng biết, con được địa tiên sinh ra có tư chất tốt hơn nhiều so với con do người phàm sinh ra mà”.
Sinh một đứa trẻ vừa xinh xắn vừa tài giỏi là chuyện mà rất nhiều cô gái mơ ước, lý do của Ngô Bình lập tức khiến Đường Băng Vân sáng mắt.