“Mặc dù không cần lắm nhưng nếu đã có dược liệu thì chúng ta cứ đi xem thử đi, trên người anh cũng có rất nhiều dược liệu, vừa hay có thể bán bớt ít”.
Trần Nhược Nhàn dẫn Ngô Bình đến đại hội đan dược. Nơi tổ chức đại hội đan dược luôn được cố định, chia thành mấy khu, có khu bán dược liệu, có khu bán đan dược, có khu lại bán đấu giá. Nơi bán dược liệu cao cấp nằm quanh một hồ nước lớn, các thương nhân bán dược liệu xây dựng rất nhiều quầy hàng dọc theo bờ hồ, đủ loại kích thước và kiến trúc.
Trần Nhược Nhàn đến bên bờ hồ, nói: “Anh xem, chỗ này có nhiều cửa hàng thuốc quá. Giá cả của các cửa hàng này đều ở trên trời.
Ngô Bình: “Chắc số tiền khổng lồ này đều bị nhà họ Vũ Văn thu hết nhỉ?”
Trần Nhược Nhàn: “Đúng thế, bất cứ cửa hàng nào ở đây đều đáng giá mấy ngàn vạn tiền đạo, không phải thứ mà những người bình thường có thể trả nổi.
Ngô Bình bước vào một trong số các cửa hàng, đảo mắt nhìn quanh thì thấy có một số dược liệu mình cần, chất lượng cũng rất khá. Anh hỏi giá thì biết đều rất đắt đỏ, đều được tính bằng tiền đạo hết.
Anh chọn mua mười mấy loại rồi sang cửa hàng thứ hai.
Anh cũng có một số dược liệu mà tiệm thuốc thứ hai bán, hơn nữa số lượng còn rất nhiều, thế là anh nghĩ đến chuyện thuê một cửa hàng, bán lại số dược liệu dư để tránh lãng phí.
Thế là anh vào mấy chục tiệm thuốc, mua một số dược liệu và đại khái cũng hiểu được tình hình buôn bán dược liệu ở đây. Cuối cùng, anh tìm đến một cửa hàng bán hàng cho bên ngoài, ông chủ vẫn còn ở đó bán dược liệu, chỉ có điều hiện tại vẫn còn đang trong giai đoạn dọn kho.
Ông chủ cửa hàng thuốc ngồi uống trà trên bàn, mặt mày nhăn nhó, ánh mắt hơi mơ hồ.
Ngô Bình vào mà ông ta cũng không thèm quan tâm, chỉ lo uống trà, nhân viên thì chạy ra tiếp, hỏi Ngô Bình cần gì.
“Cửa hàng của các anh có bán không?”
Ông chủ cửa hàng thuốc nghe nói có người muốn mua cửa hàng thì lập tức ngẩng đầu lên, nói: “Bán”.
Ngô Bình bước đến trước bàn, cười, hỏi: “Ông chủ, tôi thấy vị trí cửa hàng của ông khá tốt, cũng hoành tráng, sao lại muốn bán đi?”
Ông chủ thở dài: “Hết cách rồi, không thể tiếp tục làm ăn nữa. Tiên đốc ra lệnh thu thuế ba một đối với tất cả các cửa hàng thuốc. Ầy, lợi nhuận của tiệm thuốc chúng tôi ít nhất cũng bị lấy đi một nửa, vậy thì còn làm ăn được gì nữa? Tôi chuẩn bị đến tiên giới làm ăn rồi”.
Ngô Bình: “Thuế ba một? Loại thuế này nặng lắm sao?”
Ông chủ: “Bất kể doanh thu bao nhiêu, đều phải giao nộp một phần ba số tiền cho phủ Tiên Đốc, anh nói xem có nặng không?
Ngô Bình chau mày: “Đúng là rất nặng”.
Ông chủ: “Không chỉ có vậy, tiên đốc còn muốn phái một người đến quản tiền ở mỗi tiệm, kiểm soát thu chi của chúng tôi. Thật làm gì có lẽ đó, tôi sống cả đời chưa từng gặp chuyện thế này bao giờ”.
Ngô Bình: “Loại thuế ba một này vẫn chưa bắt đầu thu đúng không?”
“Đúng vậy, nói là sau đại hội đan dược sẽ chính thức bắt đầu. Hehe, đến lúc đó, tôi nghĩ các cửa hàng ở chỗ này sẽ đóng cửa hết hơn một nửa”.
Ngô Bình gật đầu: “Hèn gì suốt dọc đường tôi thấy có rất nhiều người sang tiệm”.
Ông chủ thở dài: “Hết cách rồi, chỉ có thể tính sớm thôi”.