Ngô Bình: “Hắn chết rồi nên bố không phải lo đâu ạ”.
Nhậm Thiên Thắng ngẩn ra rồi hỏi: “Huyền Bình, thực lực hiện giờ của con có đánh lại Thiên Tiên được không?”
Ngô Bình: “Tu sĩ dưới cảnh giới Đại La đều không phải đối thủ của con, thật ra nếu con dùng mánh thì đến Đại La bán bộ cũng phải bỏ mạng”.
Nhậm Thiên Thắng chấn động, ông ấy biết Ngô Bình mạnh, nhưng không ngờ anh lại mạnh đến mức này.
Đột nhiên, Đỉnh Nhi bò lên vai Ngô Bình, sau đó cưỡi lên cổ anh.
Ngô Bình cười nói: “Đỉnh Nhi, bố cho con bay đi chơi nhé”.
Nói rồi, anh cho Đỉnh Nhi bay lên cao để ngắm toàn cảnh Hải Thành.
Anh có thể thấy quanh Hải Thành đã mọc thêm nhiều đảo.
Đỉnh Nhi hào hứng nhảy nhót trên vai anh.
Đột nhiên có một tia độn quang bay từ phía Tây tới với tốc độ rất nhanh, tác dụng của nó là phá vỡ không gian, sau đó hình thành một con đường gần như không có gì cản trở, vì thế nó cũng có khả năng tấn công người khác.
Người bắn ra tia độn quang ấy hoàn toàn phớt lờ sự tồn tại của Ngô Bình và Đỉnh Nhi, cứ thế phóng nó đi tiếp. Nếu không phải Ngô Bình phản ứng nhanh nhạy thì cả hai bố con đã dính đòn rồi.
Tia độn quang ấy bay đi xa, theo sau là ba tu sĩ, hai nam một nữ, họ vừa bay vừa cười nói, không thèm nhìn Ngô Bình đến một cái.
Thấy họ sắp đi xa, Ngô Bình cười khẩy rồi cũng bắn một tia độn quang ra đuổi theo.
Anh dùng tia sét nên có lực sát thương hơn, đến kim loại va phải cũng biến thành sắt vụn.
Uỳnh!
Một tiếng sấm vang lên, tia sét đuổi theo ba người kia, sau đó đánh bay họ.
Tia sét làm kích hoạt lá bùa hộ thân của một người, nó loé sáng rồi bảo vệ họ đáp xuống an toàn.
Ba người kia vừa tức vừa ngạc nhiên, định lên tiếng chửi bới nhưng tia sét của Ngô Bình đã biến mất rồi.
“Ai thế nhỉ?”, một người đàn ông mặc áo bào lam tức giận nói, hắn vừa phí mất một lá bùa hộ thân cấp Đại La nên giờ đang tiếc đứt ruột.
Hai người còn lại đều sợ tái mặt, cô gái duy nhất run rẩy nói: “Nhanh quá làm tôi cũng không nhìn rõ mặt”.
Người đàn ông khác ngẫm nghĩ rồi nói: “Ban nãy, độn quang của chúng ta suýt nữa đã va phải hai người, lẽ nào là họ trả thù?”
Người đàn ông mặc áo bào màu lam nổi giận nói: “To gan thật! Nếu để tôi đuổi được thì tôi sẽ cho hắn sống không bằng chết”.
Hắn vừa nói dứt câu thì có một tia chớp loé lên, Ngô Bình bế Đỉnh Nhi xuất hiện trước mặt họ, anh nói: “Kinh, cho tôi sống không bằng chết cơ à? Thử đi xem nào”.
Người đàn ông áo lam giật bắn mình, rõ đang há miệng mà không nói được gì. Hắn không ngu, chỉ nhìn độn quang của Ngô Bình thôi cũng đủ biết anh mạnh thế nào rồi.
Hắn vứt hết liêm sỉ sang một bên rồi nói: “Anh bạn, ban nãy là chúng tôi sai, không kịp thu độn quang lại, xin lỗi nhé!”
Ngô Bình tỉnh bơ nói: “Nếu tôi mà không né kịp thì giờ cả hai bố con đã bị thương rồi”.
Tên kia: “Chúng tôi vô tình thôi, xin thứ tội!”