Ngô Bình đáp: "Được, vậy chị đi chuẩn bị đi".
Chị Thanh đi về phía nhà bếp đằng sau, có một thanh niên chừng mười bảy mười tám tuổi đang đứng chờ ở đó. Cậu ta hỏi với vẻ vội vàng và lo lắng: "Chị, anh Long hôm nay có đến không? Thế lực của anh ấy lớn mạnh như vậy thì chỉ cần nói một câu là Ma Tam sẽ bỏ qua món nợ nặng lãi của em".
Chị Thanh giận dữ nhìn thanh niên kia, nói bằng giọng hận thù: "Tiểu Tân, muốn chị mày tức chết à! Mỗi tháng chị cho mày ba nghìn tệ tiêu vặt, vậy mà còn không đủ sao? Tại sao mày lại đi vay tiền trên mạng kia chứ?"
Cậu thanh niên quay mặt đi, lẩm bẩm: "Giờ ba nghìn tệ thì đủ mua cái gì cơ chứ. Em mua một chiếc điện thoại đã mười nghìn tệ rồi".
"Vẫn còn cãi!", chị Thanh tức đến nỗi giơ tay định đánh cậu thanh niên kia, nhưng về sau lại hạ tay xuống.
Chị Thanh thở dài nói: "Anh Long đã hơn một tháng không tới ăn cơm rồi, có lẽ sẽ không quay lại đâu. Hơn nữa dù có tới thì mày nghĩ người ta sẽ quản cái chuyện vớ vẩn của mày chắc? Chị mày chỉ là bà chủ nhà hàng, làm gì có vinh dự lớn đến thế".
Cậu thanh niên hoảng hốt: "Chị, vậy phải làm sao? Tận hơn một triệu tệ, sao chúng ta trả được!"
Chị Thanh thở dài một hơi: “Thế này đi, để chị đi nói với Ma Tam, em chỉ vay có năm trăm nghìn mà Ma Tam bắt em trả hơn một triệu là rất quá đáng, chị sẽ xin ông ta bớt cho cho em ít tiền lãi”.
Cậu thiếu niên ngẩn ra: “Chị, Ma Tam không phải người tốt, như vậy có được không?”
Chị Thanh lườm cậu ấy: “Thế em có cách nào tốt hơn không?”
Cậu thiếu niên cúi đầu xuống, vì thật sự không còn cách nào khác nữa cả.
Chu Truyền Võ tới rất nhanh, chị Thanh đích thân mang đồ ăn lên làn.
Chu Truyền Võ cười nói: “Ngô Bình, cháu lên tỉnh khi nào thế?”
Ngô Bình: “Cháu mới lên hôm nay thôi chú, cháu có chuyện muốn nói với chú nên bảo Thanh Nghiên hỏi xem chú có rảnh không”.
Chu Truyền Võ cười nói: “Cháu muốn nói tới chuyện nhà máy thuốc hả?”
Ngô Bình gật đầu: “Đường Tử Di chắc cũng đã nói với các chú rồi, nhưng chuyện này lớn quá, cháu vẫn muốn nghe ý kiến của các chú”.
Chu Truyền Võ nói: “Tỉnh và thành phố đều rất coi trọng dự án này, vì lợi nhuận của nó rất cao”.
Ngô Bình cười nói: “Hiện giờ, bọn cháu chỉ quy hoạch một loại thuốc thôi, sau này sẽ có thêm nhiều loại nữa, vì thế lợi nhuận thật sự rất khá”.
Chu Truyền Võ vui vẻ nói: “Thật không? Thế thì quá tốt rồi! Chú mới nhận chức ở Thạch Thành, tỉnh đang đặt nhiều kỳ vọng vào chú, hi vọng chú có thể thúc đẩy kinh tế của Thạch Thành phát triển. Năm ngoái, kinh tế của Thạch Thành đứng thứ hai từ dưới lên, điều này khiến tỉnh rất mất mặt”.
Chu Thanh Nghiên hỏi: “Bố ơi, tỉnh đã ra nhiệm vụ cho bố ạ?”
Chu Truyền Võ cười khổ: “Ừ, cấp trên hi vọng năm nay kinh tế của Thạch Thành có thể tăng trưởng thêm 20 phần trăm, tới sang năm thì là 30 phần trăm, bố đang khá áp lực đây”.
Chu Thanh Nghiên cười nói: “Nhà máy thuốc của Ngô Bình mỗi năm ít nhất sẽ huy động được trên một trăm tỷ vốn đầu tư nên chắc sẽ hoàn thành được mục tiêu ấy thôi”.
Chu Truyền Võ nói: “Biết là thế, nhưng trên tỉnh cũng có nhiều ý kiến phản đối lắm. Họ cho rằng chúng ta đầu tư bừa phứa như vậy, nhỡ lỗ thì sẽ kiến nền kinh tế của tỉnh bị đả kích mạnh”.