Con rối nắm chặt tay thành quyền: “Được”.
Ngô Bình lấy nến dẫn hồn ra rồi đốt trên quan tài, sau đó niệm thần chú. Anh mới niệm được một nửa thì nến dẫn hồn đã phát ra tia sáng xanh.
Nửa tiếng sau, ánh sáng của nến dẫn hồn đã biến thành màu tím, người phụ nữ trong quan tài lập tức mở mắt.
Con rối mừng rỡ: “Chủ nhân”.
Người phụ nữ: “Tích Nhi, sao con vẫn ở đây?”
Con rối muốn khóc mà không được, vì nó chỉ là con rối nên run giọng nói: “Chủ nhân, người không còn ở nhân gian nữa sao?”
Người phụ nữ: “Tích Nhi, ta tránh thiên kiếp thất bại nên bị thần lôi cửu thiên giết rồi. Đừng buồn nữa, sau khi ra ngoài hãy tìm một nơi để tu luyện”.
Lúc này, bà ấy nhìn sang Ngô Bình: “Là cậu triệu tập tàn hồn của tôi à?”
Ngô Bình: “Làm phiền tiền bối rồi”.
Người phụ nữ: “Sau khi chết, tôi chỉ còn bận lòng với mỗi Tích Nhi, hi vọng cậu có thể chăm sóc nó. Tôi có một một chiếc nhẫn băng, bên trong có nhiều đồ của tôi, tôi sẽ tặng cho cậu”.
Dứt lời, cô ấy giơ tay lên trước mặt con rối: “Tích Nhi, hãy sống thật tốt!”
Nói rồi, tay cô ấy thõng xuống, không cử động nữa. Cùng lúc đó, trong đầu Ngô Bình hiện lên một thông tin, đó là cách sử dụng chiếc nhẫn và thông tin về Tích Nhi.
Thì ra, khi còn trẻ người phụ nữ này đã yêu con trai của kẻ thù, họ sinh ra một người con, đó chính là Tích Nhi. Tích Nhi có thần thể băng phách, là thiên tài tu luyện.
Nhưng bố của Tích Nhi không chịu được áp lực từ gia đình nên đã giao Tích Nhi cho gia tộc. Người trong gia tộc thấy Tích Nhi có thần thể băng phách nên rất hoảng sợ, họ đã rút hồn phách của cô ấy ra rồi cho thần phách của một đứa trẻ khác trong gia tộc vào cơ thể Tích Nhi.
Sau khi biết chuyện, người phụ nữ đã nổi giận và dẫn người đi giết gia đình nhà chồng và cướp lại hồn phách của con gái mình. Song gia tộc kia đã có sự chuẩn bị, bà ấy đã bị thương trong trận đấu, gia tộc kia cũng tổn thất nặng nề.
Về sau, người phụ nữ đã chế tạo một cơ thể bằng băng trăm triệu năm rồi cho hồn phách của con gái mình vào và dạy cô bé tu luyện. Nhưng Tích Nhi không hề biết thân thế của mình nên luôn gọi bà ấy là chủ nhân.
Sau khi biết hết mọi chuyện, Ngô Bình thở dài một hơi rồi nói với con rối: “Cô hãy đi với tôi”.
Con rối lắc đầu: “Không, tôi phải ở lại với chủ nhân”.
Ngô Bình: “Bà ấy chết rồi, nhưng vẫn bận tâm về cô nên cô phải sống cho tốt”.
Con rối lạnh giọng nói: “Anh lấy nhẫn của chủ nhân rồi biến đi”.
Ngô Bình cau mày: “Cô không thấy mong muốn duy nhất của chủ nhân cô là muốn cô sống thật tốt à?”
Con rối: “Mong muốn của