Lãnh Như Yên ngẩn người: “Không phải anh định tặng em biệt thự thật đấy chứ?”
Ngô Bình cười đáp: “Đã diễn thì phải diễn tới cùng. Hơn nữa căn này không tệ, anh bán cho em với giá gốc là được”.
Lãnh Như Yên: “Giá gốc sao? Là bao nhiêu tiền vậy?”
Ngô Bình: “Anh sẽ bán cho em với giá mười nghìn tệ một mét vuông, căn này rộng bảy nghìn mét vuông nên giá sẽ là bảy triệu tệ”.
Lãnh Như Yên cười khổ: “Em còn đang ở nhà thuê đây, đào đâu ra bảy triệu tệ kia chứ”.
Ngô Bình: “Không sao, em có thể trả góp, lần đầu trả một trăm nghìn tệ là được rồi”.
Lãnh Như Yên trợn mắt. Lần đầu chỉ cần trả một trăm nghìn tệ? Cô lập tức hiểu ra Ngô Bình chỉ đang tìm cách nói khéo để tặng cô căn biệt thự này. Cô vội vã xua tay: “Thôi bỏ đi, em sợ nhất là nợ nần”.
Hai người họ nói chuyện nhỏ tiếng, đám người Lãnh Như Bình đang đi về phía họ. Liễu Thị kinh ngạc thốt lên: “Căn biệt thự này thực sự rất rộng!”
Giám đốc phụ trách bắt đầu giới thiệu căn biệt thự cho Ngô Bình và Lãnh Như Yên. Đâu là vườn hoa, đâu là bãi đỗ xe đều nói rất tường tận.
Lãnh Như Bình mắt sáng lên, hỏi: “Giám đốc, căn này chúng tôi muốn mua. Ông ra giá đi”.
Hướng Hựu sợ hãi, trước khi tới đây đã nói trước rằng nhà sẽ do cậu ta mua. Nhưng căn biệt thự này quá lớn, ít nhất cũng phải mấy trăm triệu tệ! Mặc dù là cậu chủ nhà giàu nhưng cậu ta không muốn chịu khoản lỗ lớn như vậy nên vội vã nói: “Như Bình, anh thấy căn này chẳng ra sao, chúng ta đi xem căn khác đi”.
Giám đốc phụ trách đáp: “Xin lỗi các vị nhưng căn biệt thự này là tài sản cá nhân của giám đốc Ngô, không bán ra ngoài”.
Cái gì? Tài sản cá nhân? Hướng Hựu kinh ngạc nhìn sang Ngô Bình rồi hỏi: “Của anh ta sao?”
Giám đốc: “Đúng vậy”.
Lãnh Như Bình vừa ngạc nhiên vừa tức giận, nói với Hướng Hựu: “Em mặc kệ, căn này em muốn mua!”, cô ta không muốn thua Liễu Như Yên, như vậy quá mất mặt.
Hướng Hựu nặn ra một nụ cười: “Như Bình, người ta đã không bán thì thôi, chúng ta đi xem căn khác cũng được”.
Lãnh Như Bình giận dữ đáp: “Không được! Nếu bọn họ dám không bán thì em sẽ cho họ biết tay. Hựu, chẳng phải cậu anh làm ở Cục quản lý nhà đất sao? Gọi điện cho cậu bảo cậu tước giấy phép mở bán đất của họ đi!”
“Vậy sao? Có bản lĩnh đến vậy kia à?”, Trác Khang từ phía xa đi tới, sau lưng còn có một đám người.
Mấy người nhà họ Lãnh không biết Ngô Bình nhưng lại biết Trác Khang. Dù gì ông ta cũng là vua của thế giới ngầm Vân Kinh, làm gì có ai không biết kia chứ?
Lãnh Như Bình mặt trắng bệch ra, sợ đến nỗi không dám nói thêm câu nào. Đúng lúc này, từ phía sau có một người đàn ông trung niên vừa đi tới. Người này chừng năm mươi tuổi, lông mày rậm, mắt to nhìn rất phong độ. Người đó chính là Lãnh Kình Phong, bố của Lãnh Như Yên.
Lãnh Kình Phong vội vã bước thêm mấy bước, chào hỏi: “Anh Trác, lâu lắm không gặp anh”.
Trác Khang mỉm cười lấy lệ, đáp: “Anh Lãnh, ban nãy tôi nghe thấy có người đòi tước giấy phép kinh doanh nhà đất của chúng tôi?”
Lãnh Kình Phong vô cùng kinh ngạc, vội vã thanh minh: “Con gái tôi chỉ nói đùa mà thôi, xin anh Trác đừng tính toán với nó”.
Trác Khang cười hi hi đáp: “Anh Lãnh, để tôi giới thiệu một chút. Đây là tông sư Tiên Thiên Ngô Bình!”