Nửa phút sau, Dư Quảng Hạ mở mắt ra, anh ta vội quỳ lạy Ngô Bình: “Cảm ơn ơn cứu mạng của công tử”.
Ngô Bình “ừ” một tiếng: “Bây giờ anh đang hồi phục, có dự định gì không?”
Dư Quảng Hạ trông rất cao lớn, đẹp trai, anh ta nói: “Công tử có thể giúp tôi giành lại vị trí thế tử không?”
Ngô Bình cười nói: “Anh muốn tôi giúp anh thế nào?”
Dư Quảng Hạ: “Công tử có thực lực rất mạnh, tôi nghĩ chắc cậu có cách nâng cao thực lực và tu vi của tôi”.
Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Có thể giúp anh nhưng trước đó anh dẫn tôi đến động phủ, tôi phải lấy vài thứ xem như báo đáp, tôi có thể luyện chế vài đan dược cải thiện tư chất của anh”.
Dư Quảng Hạ mừng rỡ, vội hỏi: “Đan dược gì thế?”
“Thiên Kiêu Đan!”, Ngô Bình nói: “Tôi cho anh một đơn thuốc, anh đi tìm dược liệu. Sau khi tìm được hết dược liệu, tôi luyện chế một lò đan cho anh, có Thiên Kiêu Đan rồi, ít nhất anh có thể tu luyện đến Thần Thông tầng mười”.
Dư Quảng Hạ nói: “Cảm ơn cậu”.
Ngô Bình lập tức viết một đơn thuốc, Dư Quảng Hạ cầm lấy đơn thuốc chào tạm biệt, anh ta muốn nhanh chóng tìm đủ dược liệu để Ngô Bình luyện chế Thiên Kiêu Đan cho mình.
Sau khi tạm biệt Dư Quảng Hạ, Ngô Bình tiếp tục lắng nghe Hỗn Độn Tiên Âm, lĩnh hội bí lực. Cậu bắt đầu tu luyện, không biết qua bao lâu, đến khi cậu kết thúc quá trình tu luyện thì đã là buổi chiều của hai ngày sau.
Hai ngày qua không ai đến làm phiền cậu, cậu trải nghiệm hết thảy những bí lực có thể lĩnh ngộ được, gặp được cái phù hợp thì lĩnh hội tu luyện. Bây giờ cậu đã lĩnh hội đủ bí lực, tiếp theo là tu luyện bí pháp dựa trên rất nhiều bí lực.
Khi bí pháp mà cậu tu luyện tăng lên, Ngô Bình cảm thấy trong cơ thể mình có rất nhiều vòng xoáy pháp lực. Những vòng xoáy pháp lực này gắn liền với quy luật trời đất, sau khi hấp thụ vài bí lực nào đó, Ngô Bình có thể phun ra một loại bí lực được Ngô Bình sử dụng.
Bí pháp tu luyện là một quá trình rất dài, Ngô Bình cũng không vội, từ từ luyện mới phải.
Cậu bước ra khỏi nơi bế quan thì thấy Nghiêm Lãnh Thạch đang đợi cậu trong phòng khách, cũng không biết đã đợi bao lâu rồi.
“Ông Nghiêm, có việc à?”, cậu hỏi.
Nghiêm Lãnh Thạch đang đọc tài liệu, nghe thế vội đứng lên nói: “Chủ nhân, tôi có việc”.
Ngô Bình: “Ông đợi lâu lắm rồi à?”
Nghiêm Lãnh Thạch: “Không lâu, hơn một tiếng thôi”.
Ngô Bình: “Nói đi, có việc gì?”
Nghiêm Lãnh Thạch: “Chủ nhân, đan dược lần trước cậu đấu giá đã gây chấn động trong giới kinh doanh, những người uống đan dược như được thay da đổi thịt, trông trẻ hơn mấy chục tuổi. Bây giờ có rất nhiều người đến tìm tôi để hỏi về nguồn gốc của đan dược. Họ đều muốn mua nhiều hơn, cậu xem…”
Ngô Bình nói: “Có bao nhiêu người trong số đó mua nổi?”
Nghiêm Lãnh Thạch ngẫm nghĩ rồi nói: “Ít nhất hai mươi mấy người”.
Ngô Bình: “Ừ, ông trả lời với họ là chỗ tôi còn bốn viên Linh Chú Đan luyện hình thượng thượng phẩm tầng bốn. Ba ngày sau chúng ta chia thành hai viên một nhóm rồi đóng gói bán đấu giá, họ có thể tham gia”.
Nghiêm Lãnh Thạch cười nói: “Được, tôi đi thông báo cho họ”.
Ngừng một lúc, ông ta do dự rồi lại nói: “Chủ nhân, tôi còn một việc muốn báo”.
“Nói đi”.
Nghiêm Lãnh Thạch: “Tôi nhận được tin Sương Thành bên cạnh vừa xuất hiện một thiên tài, nghe nói cậu ta cũng được một tông môn nhất phẩm nào đó nhận làm đệ tử ưu tú, chuyện này đã được lan truyền rộng rãi, ngay cả người ở trong thủ đô cũng phái người đến điều tra, tất cả đều muốn lấy lòng thiên tài này”.
Ngô Bình hơi bất ngờ, cậu biết trở thành đệ tử xuất sắc khó đến mức nào, thành phố bên cạnh vậy mà còn có một người? Cậu hỏi: “Tông môn nào thế?”
Nghiêm Lãnh Thạch: “Tôi vẫn chưa nghe ngóng được. Nhưng tôi đã phái người đến đó, tôi lo là nếu người này thực sự là đệ tử xuất sắc, rất có khả năng cậu ta sẽ mở rộng thế lực đến Trung Châu”.
Kinh tế thành Sương Thành không phát triển lắm, tổng quy mô kinh tế chỉ bằng một phần ba Trung Châu, nhưng dân số lại gần bằng Trung Châu, là một thành phố tương đối lạc hậu ở Giang Nam, nếu đối phương mở rộng địa bàn, Trung Châu chắc chắn là lựa chọn đầu tiên.