Thượng Quan Linh Nhi bực mình nói: “Thạch Thanh, anh là Địa Tiên Bất Tử rồi mà lại khiêu chiến người ở cấp thấp hơn, anh không thấy xấu hổ à?”
Thạch Thanh: “Không dám đánh thì biến”.
Ngô Bình thở dài nói: “Được thôi, nếu anh thèm chết như thế thì để tôi cho anh toại nguyện”.
Anh nói với chưởng môn Huyền Hoàng: “Chưởng môn, người này một mực đòi khiêu chiến tôi, nếu tôi đánh chết anh ta thì xin người đừng trách tội”.
Hiên Viên Tịch Cổ thờ ơ nói: “Quyền cước không có mắt, ai đánh chết được đối thủ thì là bản lĩnh của người đó, không sao cả. Cậu cũng phải nghĩ cho kỹ, nhớ cậu bị Thạch Thanh đánh chết thì tôi cũng không giúp gì được đâu”.
Ngô Bình: “Vâng”.
Thạch Thanh đã bước ra, Mạc Liên Phong truyền âm cho hắn: “Anh đã truyền tiên lực cấp Thần Tiên vào người cậu rồi, cậu chỉ có một cơ hội thôi nên phải nắm lấy, hãy hạ nó bằng một chiêu”.
Thạch Thanh: “Anh rể cứ yên tâm ở em, em đã nghe ngóng về thằng này rồi, nó còn chưa ngưng tụ được nguyên anh, dù không dùng đến lực Thần Tiên thì em cũng hạ nó được”.
Mạc Liên Phong: “Đừng khinh định, nó là thiên kiêu của Thiên Địa Kiếm Tông đấy, thực lực của thiên kiêu rất khó đoán, tốt nhất cậu cứ dùng lực anh truyền cho mà đánh nó”.
Thạch Thanh: “Vâng, em nhớ rồi”.
Lúc này, Thạch Thanh đã bay đến một khoảng đất trống rộng rãi, hắn ngoắc tay với Ngô Bình rồi nói: “Mau đến đây chịu chết!”
Ngô Bình bay lên cao rồi hỏi: “Đánh luôn được chưa?”
Thạch Thanh: “Ra tay đi!”
Thạch Thanh vừa nói dứt câu thì thấy một đường kiếm loé lên, cực ít người tại đây có thế nhìn thấy đường kiếm ấy, vì nó quá nhanh.
Thậm chí Thạch Thanh còn chưa kịp phản ứng gì thì đã bị đường kiếm chém đứt đôi người.
Trong mắt hắn chứa đầy vẻ chấn động và không cam tâm, hắn có lực Thần Tiên nhưng chưa dùng tới thì đã chết rồi ư?
Uỳnh!
Ngay sau đó, Thạch Thanh bị chém đứt đôi người đã ngã xuống trong vũng máu.
Mọi người đều im phăng phắc, đến khi người Thạch Thanh nổ tung thì họ mới ý thức được là trận đấu còn chưa bắt đầu thì đã kết thúc rồi.
Ngô Bình phủi tay rồi quay về chỗ như chưa từng có chuyện gì xảy ra, anh nói: “Xin lỗi, quyền cước vô tình nên tôi lỡ giết người mất rồi”.
Mạc Liên Phong đứng bật dậy rồi lườm Ngô Bình với ánh mắt như muốn giết người.
Chưởng môn cũng kinh ngạc, ông ấy nhìn thấy rõ đường kiếm của Ngô Bình nên biết đường kiếm ấy rất đáng sợ, sao anh có thể luyện được?
Thượng Quan Tề Sinh cũng hết hồn hết vìa, ông ấy biết Ngô Bình rất mạnh, nhưng không ngờ lại mạnh đến mức này, phải biết rằng anh mới ở cảnh giới Địa Tiên Kết Thai thôi, trong khi Thạch Thanh hơn hai những hai cảnh giới lớn mà vẫn bị anh hạ trong một nốt nhạc! Đến thiên kiêu cũng không thể mạnh tới vậy được.
Mạc Liên Phong: “Cậu dám giết em vợ tôi, chịu chết đi!”
Mạc Liên Phong không cần biết lý lẽ gì hết mà ra tay luôn, một tia sáng bay về phía Ngô Bình, ẩn chứa trong đó là khí tức cực độc và tà, chỉ cần chạm vào nó thì thiên kiêu cũng bị phế.
Thượng Quan Tề Sinh vung tay lên, một màn sáng ngăn cách giữa hai người, tia sáng của Mạc Liên Phong chạm vào màn sáng đó thì đã hoá thành sương mù.