Nguỵ Hiền: “Nó giống như một tổ ong vậy, có ong thợ, ong chúa, ong quỷ, ong chiến binh,… Như tôi chỉ là ong thợ cấp bốn, nghe lệnh của ong thợ cấp ba”.
Ngô Bình: “Vậy cậu có thể liên lạc với ong thợ cấp ba chứ?”
Nguỵ Hiền: “Có thể liên lạc, có điều địa điểm và thời gian gặp mặt hoàn toàn phải do ong cấp ba quyết định”.
Ngô Bình: “Gọi điện đi”.
Nguỵ Hiền lấy điện thoại ra, gọi cho cấp trên của mình.
Điện thoại được nối máy, bên kia truyền đến âm thanh trầm thấp: “Ong số bảy, có chuyện gì?”
Ngô Bình nhận điện thoại, miệng thốt ra một tràng âm tiết, người kia nhíu mày: “Anh nói gì?”
Thế nhưng vài giây sau, đối phương lại bị sóng âm của Ngô Bình thôi miên, Ngô Bình ra lệnh: “Bây giờ nghe theo lệnh của tôi, nói vị trí của anh, sau đó ở cửa đợi tôi đến”.
Người kia lập tức báo vị trí, Ngô Bình mặc đồ ngụy trang, lái xe chạy đến.
Khoảng cách hai nơi không xa, quãng đường chỉ chừng hai mươi phút. Chiếc xe dừng trước một khu dân cư cũ nát, ngay lối vào của một căn hộ ở tòa nhà số hai, một người đàn ông đang chờ đợi ở đó với ánh mắt đờ đẫn, chính là ong thợ cấp ba đã bị Ngô Bình thôi miên kia.
Ngô Bình hói: “Có thể liên lạc được với cấp trên anh không?”
Người này gật đầu: “Có thể”.
“Gọi điện thoại cho tên đó”, Ngô Bình ra lệnh nói.
Người này lấy điện thoại ra, gọi đi…
Cứ như vậy, Ngô Bình thôi miên qua điện thoại, lần lượt tìm đến ong thợ cấp hai, còn cấp trên của ong thợ cấp một là một người có mật danh là Ong đực số bảy.
Ong đực số bảy kiểm soát việc buôn bán ma túy trên toàn tỉnh K, quyền lực rất lớn, khi Ngô Bình nhìn thấy anh ta, mới biết đối phương là một cao thủ Tiên Thiên.
Ong đực số bảy tên là Dương Tuyển, Ngô Bình khống chế anh ta, ba người cưỡi Nhân Bì quay về Thiên Kinh. Thủ lĩnh của Quần Phong, vị Ong chúa kia đang ở Thiên Kinh!
Người đang bay trong không trung, Chu Nhược Tuyết vừa lo lắng vừa phấn khích, cô ấy nói: “Trời ạ, chúng ta đang bay!”
Ngô Bình: “Không cần phải kinh ngạc, đâu phải em chưa từng đi máy bay”.
Chu Nhược Tuyết liếc nhìn anh: “Có thể giống nhau được sao? Bây giờ em đang ngồi trên thảm bay”.
Trên một ngọn núi ở Thiên Kinh - Bắc Giao, giữa lưng chừng núi đã được xây dựng mấy căn nhà, Dương Tuyển nhìn điện thoại: “Chủ nhân, chính là ngọn núi này, khả năng cao là Ong chúa đang ở trên núi”.
Nhân Bì chậm rãi hạ xuống, mấy người họ đáp xuống đất từ độ cao cách tầm trăm mét, Ngô Bình nói: “Nhược Tuyết, tổ chức này nghiêm mật, nếu muốn đánh hạ nó thì phải dùng thủ đoạn giang hồ”.
Chu Nhược Tuyết gật đầu: “Em hiểu!”
Ba người đi về phía bên cạnh, Ngô Bình hỏi: “Nhược Tuyết, bố em tên gì, sao lại bị họ hại chết?”
Chu Nhược Tuyết: “Bố em tên Chu Quốc Long, lúc đang điều tra Quần Phong thì bị bọn họ ám sát. Quần Phong rất ngông cuồng, bọn họ còn để lại một mảnh giấy bên cạnh thi thể bố em, trên đó viết năm chữ “Không tự lượng sức mình”“.
Nói đến đây, khóe mắt Chu Nhược Tuyết bỗng ngận nước.
Ngô Bình: “Đừng quá đau lòng, bố sẽ hãnh diện vì em”.