Một hành tinh bay ngang qua bị quyền ấn ấy va trúng thì lập tức vỡ tan.
Trông thấy cảnh tượng này, người đàn ông sững sờ rồi lẩm bẩm: “Hỏng ăn rồi, sao lúc trước mình không phát hiện ra nó nhỉ?”
Ngô Bình: “Giờ đạo phù của ông cũng là của tôi rồi, ngoài ra còn phải trả cho tôi 100 triệu nữa”.
Người đàn ông vẫn vui vẻ nói: “Đương nhiên, chúng tôi rất trọng chữ tín”, dứt lời, ông ta đã đưa một túi tiền cho Ngô Bình, bên trong có vừa đủ 100 triệu tiền Tiên.
Trả tiền xong, người đàn ông cười nói: “Cậu bạn, có muốn chơi thêm một ván nữa không? Ván này chúng ta sẽ chọn đá ở cả khu này luôn”.
Ngô Bình: “Được, ông tính cược bao nhiêu?”
Người đàn ông: “Càng nhiều càng tốt, còn phải xem công tử có bao nhiêu đã”.
Ngô Bình bật cười nói: “Thế thì 5000 tỷ tiền Tiên đi”.
Nghe thấy con số này, người đàn ông giật bắn mình. Ông ta đoán cùng lắm thì Ngô Bình có hai, ba trăm triệu thôi, ai dè anh hô tới con số này. Đột nhiên ông ta cảm thấy hơi lo lắng nhưng vẫn cười nói: “Được, để tôi về lấy tiền đã, công tử chờ một lát”.
Người đàn ông vội vã rời đi, sau đó đến một toà nhà màu trắng để gặp một người đàn ông mặc áo bào bạc.
Ông ta cung kính tiến lên hành lễ rồi nói: “Ông chủ, bên ngoài có một khách hàng lớn, ban nãy đã thắng cược với tiểu nhân 100 tỷ. Giờ tiểu nhân định thắng lại cậu ta ở vòng hai nên để cậu ta tự ra giá cược, ai dè cậu ta nói là 5000 tỷ tiền Tiên”.
Người đàn ông mặc áo bào sáng mắt lên nói: “5000 tỷ ư! Nhiều tiền thế thì chỉ cỡ tông chủ của Ngạo Thế Đan Tông mới có thôi, ha ha, xem ra người này đã có chuẩn bị từ trước rồi”.
Người đàn ông kia: “Có lẽ là vậy ạ, vì thế tiểu nhân lo cậu ta đang gài mình”.
Người đàn ông mặc áo bạc vung tay lên, một tảng đá ẩn cao bằng nửa người đã xuất hiện, gã nói: “Thứ bên trong tảng đá này có giá trị không tưởng, ông hãy dùng nó”.
Người đàn ông kia nhìn tảng đá thì thấy bề mặt của nó có phù văn màu bạc sáng lấp lánh, ông ta thoáng kinh ngạc rồi nói: “Phù quang lộ cả ra ngoài”.
Thì ra giới đá ẩn có một nhận định chung là nếu tảng đá ẩn nào có khí tức lộ ra ngoài thì thứ ở bên trong chắc chắn là bảo vật vô thượng. Vì chủ có bảo vật vô cùng mạnh thì mới có thể toả năng lượng ra bên ngoài qua lớp vỏ đá.
Người đàn ông áo bạc: “Đi đi, trừ khi cậu ra tìm thấy một tảng đá có khí tức lộ ra ngoài khác, không thì chắc chắn sẽ thua”.
Ở phía khác, Nguyệt Thanh Ảnh nói: “Công tử, họ là người bán đá nên chắc chắn sẽ có đá ẩn quý, điều này sẽ gây bất lợi cho công tử”.
Ngô Bình cười nói: “Cứ bình tĩnh, chúng ta hãy ra ngoài để chọn một tảng đá tốt”.
Thấy Ngô Bình vẫn bình thản như không, Nguyệt Thanh Ảnh không nói gì nữa, sau đó cả hội đã theo anh đi ra ngoài.
Hơn một tiếng sau, Ngô Bình đã đứng trước một tảng đá ẩn màu xám bề mặt có hoa văn màu vàng.
Trông thấy tảng đá này, Hà Tử Trần nói: “Công tử, hoa văn trên mặt của tảng đá này rất giống khí tức lộ ra ngoài, nhưng cũng có thể là người khác cố tinh tạo ra để lừa người mua”.
Đôi mắt nhìn xuyên thấu của Ngô Bình đã quan sát tảng đá này nãy giờ, bên trong đá có một chiếc nhẫn màu vàng, trên nhẫn khắc chín con thần long trông như thật. Xung quanh chiếc nhẫn có ảo ảnh của chín con rồng đang bay lượn, khí tức của chúng đều rất mạnh.