Ngô Bình: "Tiền Huyền Tử thực sự rất độc đoán".
Lãnh Hương: "Phải, anh ta đã giết phải đến tám mươi đến một trăm người vô tội".
Lúc này, Ngô Bình từ bên cạnh lấy ra một quyển sách, trên đó có khắc bia văn tự, dày mấy trăm trang.
Lãnh Hương liếc nhìn nó và nói: "Công tử, đây là nguồn gốc các công pháp của Huyền Chân Giáo".
Ngô Bình nhìn thoáng qua, cảm thấy công pháp ghi trên này rất huyền diệu, nhưng chỉ ghi lại một phần, liền hỏi: "Những tấm bia đá này đặt ở đâu?"
Lãnh Hương: "Những tấm bia này được đặt trong một hang động, số lượng có hơn một nghìn, trong đó có một số bị hư hại, còn những tấm không bị hư hại thì quá thần bí nên không ai hiểu được. Những tấm bia được vẽ chỉ có một phần là có thể hiểu được. Bia đá được chia thành ba loại, Thái Huyền Đạo Tôn đã lĩnh hội một loại trong số chúng. Thái Chân Đạo Tôn cũng lĩnh hội một loại. Loại còn lại khó hiểu hơn, hiện tại không ai có thể hiểu được".
Ngô Bình đã xem lướt qua và thấy rằng nội dung trên những tấm bia này dường như có liên quan đến thái cổ chân nhân.
Anh hỏi: "Cái động kia, Tiền Huyền Tử có thể đi vào không?"
Lãnh Hương: "Bình thường không có ai đi vào. Tất cả mọi người đều luyện công pháp mà bậc tiền bối đã nghiên cứu. Giống như cuốn sách này, Tiền Huyền Tử chắc chắn không thể hiểu được. Anh ta chỉ tò mò nên sưu tầm cuốn sách này. Đương nhiên, nếu anh ta không phải là một thiên tài của nhà họ Tiền, anh ta sẽ không thể lấy được cuốn sách này. Nhưng với thân phận công tử nhà họ Tiền, anh ta có thể vào động để xem tấm bia".
Ngô Bình gật đầu: "Mai tôi đi thử xem".
Tiếp theo, Lãnh Hương đi đến phòng bên cạnh, Ngô Bình luyện tập trong thư phòng để đột phá lên cảnh giới tiếp theo.
Thái Nhất Hoàng Cực Cảnh cấp 23, cảnh giới Long Uyên.
Cảnh giới Long Uyên này là để mở ra một không gian quan trọng trong cơ thể cho việc tu luyện sau này, tên là Long Uyên. Nguồn gốc của cái tên Long Uyên có liên quan đến nguồn gốc của thái cổ chân nhân. Ngô Bình cảm thấy rằng Long Uyên có liên quan nhiều đến cảnh giới Long Môn trước đây của anh.
Anh thử đột phá, không ngờ quá trình này vô cùng thuận lợi, trong cơ thể truyền đến một đợt tiếng vang thật lớn, giống như năm đó mở ra linh khiếu và thần khiếu vậy. Sau đó, một không gian bí ẩn xuất hiện trong tâm trí anh.
Không gian này rất lớn, nhưng chỉ có khoảng hơn chục mét vuông là nhìn rõ, còn lại xung quanh là sương mù ngũ sắc, rất khó nhìn rõ.
Trong không gian Long Uyên, có một thế lực thần bí ẩn hiện khiến anh rất khó nắm bắt.
Khi anh mở mắt ra đã là ngày thứ hai, ngoài cửa có người cẩn thận hỏi anh có muốn dùng bữa sáng không.
Anh ậm ừ, bốn thị nữ bưng lên mấy món ăn sáng ngon lành, anh gọi Lãnh Hương cùng ăn một ít, sau đó nói: "Lát nữa dẫn tôi đi sơn động, tôi muốn đi xem tấm bia".
Lãnh Hương gật đầu: "Vâng thưa công tử".
Ăn xong Ngô Bình đang định đứng lên thì nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của đám phụ nữ vang lên đằng sau khu nhà. Anh đến khu nhà xem thì thấy một cô gái đang dùng roi đánh vào đám phụ nữ chào đón anh về nhà.
Anh nhíu mày hỏi: "Cô làm gì thế?"
Cô gái kia quay đầu, lạnh nhạt nói: "Chồng à, em đang dạy dỗ đám tiện tỳ này thay anh", nói rồi cô ta nhìn chằm chằm Lãnh Hương.
"Con nô tỳ này chồng mới đưa về đúng không?"
Cô ta chưa nói xong thì đã vung roi lên đánh về phía Lãnh Hương.