Ngô Bình không nghĩ nhiều mà gật đầu nói: “Được, dẫn đường đi”.
Cậu nhóc đi ra khỏi trấn rồi đi tiếp hai dặm về phía Bắc, sau đó tới một vườn lê. Cây ở đây đã kết những trái lê vẫn xanh, có hai dãy phòng ở bên trong.
Ngô Bình nhìn thấy phòng ở đây thì không khỏi lắc đầu, nhưng chủ nhà đã ra chào hỏi: “Công tử, tuy đây không phải trấn, nhưng cũng không cách quá xa, quan trọng là giá nhà rẻ, chỉ bằng một nửa trong trấn thôi”, giọng nói của người này nghe có vẻ thật thà.
Chủ của vườn lê có gương mặt dễ nhìn, chắc hẳn hồi còn trẻ cũng tuấn tú. Nhưng tay trái của ông ấy hơi có vấn đề, hình như đã từng bị thương nặng nên giờ nhìn như khúc gỗ.
Điều khiến Ngô Bình chú ý là ông ấy đã ở tầng thứ 10 cảnh giới Luyện Khí, song đã bị việc kinh doanh che lấp ý chí tu hành nên giờ chẳng khác gì người bình thường.
Dẫu sao cũng không tìm được chỗ ở, Ngô Bình đành gật đầu: “Ông chủ, tiền thuê một ngày là bao nhiêu?”
Chủ vườn lê cười nói: “200 tiền Tiên”.
Ngô Bình đưa 600 cho ông ấy rồi nói: “Tôi trả trước ba ngày”.
Chủ vườn lê: “Được, để tôi bảo người đi dọn phòng cho cậu, phía trước có một phòng khách, mời cậu đến đó ngồi chơi”.
Ngô Bình gật đầu, sau đó bước trên một con đường hẹp quanh co trong vườn lê, thi thoảng lại có vài quả lê va vào vai anh, tiếc là lê chưa chín, không thì anh đã hái vài quả ăn thử rồi.
Anh đi tới một căn nhà ba gian, bên trong có một phòng khách, trong đó có đồ đạc được làm bằng gỗ lê.
Ngô Bình tìm một chỗ ngồi xuống, đang chuẩn bị tự pha trà cho mình thì nhìn thấy cậu nhóc ban nãy cầm ấm trà tới rồi rót cho anh.
Cậu ta cười nói: “Công tử, đây là trà tôi hái trên núi, mời anh uống thử”.
Ngô Bình cầm cốc trà lên nhấp một ngụm, mùi vị cũng không đến nỗi, anh mỉm cười rồi lấy mười đồng tiền Tiên ra đưa cho cậu ta: “Cho cậu mua quà vặt”.
Cậu nhóc vui vẻ nhận lấy rồi luôn miệng nói cảm ơn.
Ngô Bình: “Cậu tên gì?”
Cậu nhóc: “Em là Lý Sĩ Bình”.
Ngô Bình: “Sĩ Bình, chân cậu làm sao thế?”
Lý Sĩ Bình xị mặt ra rồi cúi đầu xuống nói: “Vườn lê này là của ông nội em, năm xưa ông là tu sĩ Bí cảnh. Nhưng sau đó găp khó khăn, vườn lê cũng bị người ta cướp mất, lý do là vì ông em mang ơn người ta. Người đó có thực lực mạnh, ông cãi lý với họ song bị họ dùng âm hoả đốt cánh tay, Bây giờ, tuy nhà em đang kinh doanh vườn lê, nhưng mỗi năm đều phải nộp rất nhiều tiền cho người kia, trừ chi tiêu các thứ đi thì cũng không còn dư bao nhiêu nữa”.
Ngô Bình bất ngờ hỏi: “Kinh doanh vườn lên kiếm tiền thế nào?”
Lý Sĩ Bình: “Đây là Động Thiên Thanh Linh nên có linh khí dồi dào, lê ở đây bán chạy ở bên ngoài lắm, nhà em có một trăm mẫu, mỗi năm cho ra sản lượng rất nhiều lê nên cũng kiếm được khoảng 30 triệu tiền Tiên”.
Ngô Bình cười nói: “Cũng ngon, dẫu sao thì vườn lê này cũng là sản nghiệp của ông cậu”.
Lý Sĩ Bình: “Thế thì cũng để làm gì đâu anh, thực lực của ông em yếu rồi, ông cháu em cũng đang làm thuê cho người xấu kia thôi”.
Ngô Bình: “Sĩ Bình, tôi biết y thuật đấy, hay để tôi điều trị cho cậu nhé?”
Lý Sĩ Bình vừa ngạc nhiên vừa vui mừng: “Công tử có thể chữa được cho em sao?”