Phương Lập nhìn quái vật đó chằm chằm, nói: “Cậu chủ, đấy là người Thạch tộc”.
Người Đá đảo nhẹ tròng mắt vàng, nhìn mấy người Ngô Bình như thể nhìn thấy thức ăn ngon, anh ta cười, tiếng cười như thể tiếng sấm.
“Ăn hết, ăn sạch hết”. Anh ta nói xong thì đưa tay về phía Ngô Bình.
Ngô Bình đã cầm kiếm Thất Tinh Long Uyên từ lâu, kiếm quang vút qua, tay phải của người đá bị cậu chém đứt.
“A”
Người đá ngây ra, sau đó hét lên thảm thiết, không ngờ chỗ anh ta bị đứt tay không có máu mà lại có gân màu xám xanh và thịt.
Nhưng ngay sau đó, cánh tay bị chặt đứt bay lên, dính lại vào cổ tay, như thể Ngô Bình chưa từng chặt.
“Cậu chủ, đấy là một trong những thiên phú của Thạch tộc, dù cơ thể đứt thành bao nhiêu đoạn thì cũng đều có thể dính trở lại. Có điều mỗi lần dính liền lại thì sức mạnh của chúng sẽ giảm đi một phần”.
Ngô Bình ngơ ra, khi nghe đến đây thì hai mắt sáng lên rồi biến mất khỏi chỗ đó.
Tiếp ngay đó, hai tay của Người Đá liền bị chém đứt, sau đó đến chân trái.
Người Đá nổi giận, hét lớn lên, mặt đất bỗng dưng mọc ra cả ngàn dằm đá, nhưng mọi người đã có chuẩn bị từ trước, tất cả đều bay lên cao.
Ngô Bình bay lên cao, một thanh kiếm lớn màu vàng kim xuất hiện trong tay cậu, cậu thi triển kiếm sắc bén rồi chém xuống.
“Rắc rắc”.
Người Đá bị chém đứt làm hai.
Ngô Bình nhìn anh ta khôi phục lại nguyên trạng rồi sau đó lại tiếp tục chém anh ta đứt làm hai.
Rõ ràng Người Đá này không có nhiều kinh nghiệm chiến đấu, hơn nữa Ngô Bình ở trên không, anh ta gần như không biện pháp ứng phó nào tốt hơn.
Người Đá bị Ngô Bình chém bảy tám lần thì đôi mắt vàng bỗng nhìn Ngô Bình chằm chằm, anh ta đưa tay chỉ về phía cậu, miệng phát ra âm thanh kỳ lạ.
“Cậu chủ cẩn thận, đấy là thuật hóa đá”.
Cơ thể Ngô Bình cứng đờ, cậu cảm giác có một luồng sức mạnh kỳ lạ bỗng dưng xuất hiện, cơ thể cậu bắt đầu đơ cứng, da dẻ khô và nứt nẻ.
Nhưng chính vào lúc đó, thần đèn che trời trong tháp bỗng phát ra ánh sáng màu tím, ánh sáng tím quét qua, năng lượng hóa đá tiêu cực bị quét sạch, quá trình hóa đá bị chặn đứng.
Người Đá nhìn thấy sự thay đổi trên da Ngô Bình thì ánh mắt lộ vẻ đắc ý, nhưng ngay sau đó, anh ta đã ngây ra, sao lại hồi phục rồi? Lẽ nào mình đã niệm sai thần chú rồi sao?
Mặc dù thuật hóa đá của Thạch tộc rất lợi hại nhưng mỗi một lần thi triển, họ sẽ rất mất thể lực. Chẳng hạn người Thạch tộc trước mặt Ngô Bình đây, anh ta nhiều lắm cũng thi triển được thuật hóa đá hai lần liên tiếp, hơn nữa sau khi thi triển sẽ trở nên yếu ớt một thời gian rất dài, ít nhất cũng phải ba ngày sau mới có thể hồi phục.
Thế là Người Đá lại thi triển thuật hóa đá lần thứ hai.
Nhưng lần này cũng như lần đầu tiên, da dẻ Ngô Bình có chút biến đổi nhưng rồi sau đó cơ thể lại phát ra ánh sáng màu tím, thuật hóa đá lại bị chặn đứng.
“Thịch”.
Sau hai lần dùng thuật hóa đá liên tiếp, người Thạch tộc này đuối sức ngã bệt xuống đất, nhìn Ngô Bình chằm chằm, anh ta rất thắc mắc tại sao Ngô Bình lại không sao, lẽ nào cậu không sợ thuật hóa đá sao?
Ngô Bình bước qua, đá vào đầu Người Đá một cái “rột”.
Đầu của anh ta vỡ nát, vô số mảnh vỡ dịch chuyển về phía cổ, mấy phút sau thì cái đầu hoàn chỉnh lại xuất hiện trở lại.
Người Đá giận dữ trừng Ngô Bình, mở miệng muốn nói gì đó.
“Rắc rắc”.
Ngô Bình lại một lần nữa giẫm nát đầu anh ta.
Mỗi lần hồi phục đều mất một lượng lớn năng lượng, Người Đá vốn đã yếu, giờ bị giẫm nát đầu hai lần liên tiếp thì dù cho có thân xác bằng sắt cũng không thể nào chịu nỗi.
Thế là quá trình hồi phục của anh ta trở nên vô cùng chậm, những mảnh vỡ từ đầu của anh ta dịch chuyển hết nửa tiếng đồng hồ mới ghép lại thành cái đầu hoàn chỉnh.
Trong vòng nửa tiếng đó, mấy người Ngô Bình đã đem đồ ăn thức uống ra, thậm chí Điền Mỹ Mỹ còn đen cả loa thùng, mở nhạc nữa.
Sau khi đầu đá hồi phục, Ngô Bình đứng dậy, giẫm thêm một lần nữa, anh ta hét lên thảm thiết: “Đừng giẫm nữa, tôi sai rồi”.
Ngô Bình dừng chân lại, cậu nhìn cái đầu đá chằm chằm, hỏi: “Anh biết nói chuyện sao?”
Người Đá gật đầu: “Biết”.
“Biết nói tiếng người thì tốt”. Ngô Bình nhìn anh ta, hỏi: “Khu vực này có bao nhiêu Người Đá?”
Người Đá đáp: “Chỉ có mình tôi, những anh chị em khác vẫn chưa thành hình”.
Ngô Bình: “Anh đã biến thành hình người bao lâu rồi?”
Người Đá suy nghĩ: “Mặt trời lên rồi lặn, cũng gần ba mươi ngàn lần rồi”.
“Vậy là đã tám mươi hai năm rồi”. Ngô Bình hỏi: “Tại sao anh lại muốn ăn thịt chúng tôi?”