Ngô Bình ôm chặt lấy Thượng Quan Linh Nhi, mặt không cảm xúc, một tia chớp lóe qua, nhẹ nhàng xé tan sát trận Huyền Thiên, họ biến thành một luồng sáng, rời khỏi đại thế giới Huyền Hoàng.
Bên ngoài, Mạc Liên Phong và chủ nhân Huyền Môn nhìn thấy tia chớp vụt đi thì đều giật mình. Chủ nhân Huyền môn cũng là một người trung niên, tóc màu xanh, ông ta kinh ngạc, nói: “Không thể nào, đến cả Đại La Kim Tiên mà sát trận liên hoàn chín khóa Huyền Thiên của tôi cũng có thể giết chết, sao cậu ta có thể chạy thoát? Không thể tưởng tượng nổi, thật không thể tưởng tượng nỗi”.
Ông ta nào có biết Ngô Bình có được chân truyền từ đạo tổ Huyền Hoàng, còn sát trận của Huyền môn chẳng qua chỉ là một phần nhỏ trong truyền thừa mà Ngô Bình có được mà thôi, không thể nào so sánh với nhau được. Đối với Ngô Bình mà nói, sát trận liên hoàn chín khóa Huyền Thiên của ông ta chỉ là trò trẻ con, sao có thể bắt được anh?
Ngô Bình và Thượng Quan Linh Nhi rời khỏi đại thế giới Huyền Hoàng, đến Hưng Long.
Trương Lệ thấy có người mới đến nhà thì vội hỏi gốc gác, Ngô Bình kể hết sự thật cho bà ấy nghe, Trương Lệ thương xót cho cô ấy, không ngừng an ủi.
Sau khi sắp xếp cho Thượng Quan Linh Nhi xong, Ngô Bình không nguôi được cơn giận nên tiếp tục khắc thần thông. Lần này anh khắc thần thông Đại Vận Mệnh Thuật.
Lúc khắc thần thông này cần tiêu tốn rất nhiều khí vận, may mà anh có Thiên Vận châu, có thể không ngừng lấy khí vận thiên địa bên trong, dùng nó để khắc Đại Vận Mệnh Thuật.
Anh mất nửa tháng mới khắc ra được cấm chế của Đại Vận Mệnh Thuật, khắc sâu trong Dương Thần. Sau khi Đại Vận Mệnh Thuật trở thành thần thông bản mệnh thì Ngô Bình phát hiện khí vận của mình mạnh hơn cả trăm lần, đến cả uy lực của Đại Vận Mệnh Thuật của mạnh hơn rất nhiều.
Anh vừa xuất quan thì đã nghe nói Thiên chủ Thanh Tuyết lại đột phá nên đến chúc mừng cô ta.
Thiên chủ Thanh Tuyết đã khởi động ba chỗ Nhân Tàng, ba chỗ Bí Tàng, một chỗ Thiên Tàng, tổng cộng bảy chỗ thần tàng, thành tích đó thật sự rất hiếm có.
“Huyền Bình, chúc mừng cậu ngưng tụ được Dương Thần, Dương Thần của cậu đáng sợ thật, lợi hại hơn tôi ngày xưa gấp trăm lần”. Lúc Thiên chủ Thanh Tuyết nhìn thấu được tu vi của Ngô Bình thì không kiềm được mà thốt lên.
Ngô Bình: “Tôi vượt qua ba Thiên Kiếp, suýt chút bỏ mạng”.
Thiên chủ Thanh Tuyết mỉm cười, nói: “Hèn gì cậu lợi hại đến thế, thì ra là người được trời chọn”.
Ngô Bình: “Cô cũng không tồi, Thất Bí Thần Tàng. Sắp tới cần tôi giúp đỡ không?”
Thiên chủ Thanh Tuyết lắc đầu: “Không thể quá tham lam, nếu không thì sẽ bị trời đố kị. Nếu tôi có số đó thì sau này sẽ còn khởi động được thần tàng, nếu không có thì tôi cũng không cưỡng cầu”.
Ngô Bình gật đầu: “Được, nghe cô vậy”.
Thiên chủ Thanh Tuyết: “Huyền Bình, cậu định lúc nào vượt long môn?”
Ngô Bình nói: “Đợi tôi luyện được Thiên Cực Kiếm Kinh đến tầng mười, Thiên Địa Huyền Hoàng quyết đến cảnh giới tương đương rồi đột phá cũng chưa muộn”.