Ngô Bình cảm thấy rất thoải mái, không lâu sau, cơ thể anh đã tràn đầy sức mạnh, giờ anh chỉ muốn đấu với ai đó một trận.
Loáng cái, vòng đấu thứ hai đã bắt đầu, người lên sàn là Quyền Hoàng Kameyama của Đông Doanh.
Ngô Bình lên thi đấu, trước đó Kameyama đã uống một viên đan dược, khí tức trong người hắn ta tăng lên gấp nhiều lần, làn da cũng hiện đầy các thần văn màu vàng.
Rõ ràng hắn ta đã uống một loại đan dược giúp tăng thực lực, vì đối thủ của hắn ta chính là người mạnh nhất - Ngô Bình.
Kameyama cười lạnh nói: “Chịu chết đi!”, dứt lời hắn ta lập tức xông lên.
Hắn ta không hề biết trạng thái hiện giờ của Ngô Bình không thua gì mình, cơ thể anh cùng tràn đầy sức mạnh bùng nổ, chỉ muốn nhanh chóng đánh với ai đó một trận thật đã.
Uỳnh!
Hai quyền cước va chạm với nhau, sức mạnh của Ngô Bình lơn hơn, Kameyama phải lùi lại vài bước, bàn tay thì đau nói, xương đã có vết nứt.
Hắn ta hét lên, lẽ nào sức của hắn ta lại thua Ngô Bình?
Ngô Bình không cho hắn ta cơ hội nghỉ ngơi, mà tung tiếp một quyền đến.
Ầm!
Ngay sau đó, Kameyama đã bị đánh ngã, Ngô Bình túm tóc hắn ta rồi đấm lia lịa.
Bụp!
Dù có thể chất tốt đến mấy thì Kameyama cũng không thể chịu nổi, sau mười cú đấm của Ngô Bình, đầu Kameyama lệch sang một bên, toàn thân bất động, rõ ràng đã bị đánh chết.
Trận thứ hai, Ngô Bình lại thắng.
Người đàn ông đầu trọc bên nước Mễ càng nhăn mặt nhiều hơn, ông ta gọi mấy người còn lại đến rồi thì thầm gì đó.
Ngô Bình lại vào phòng thay đồ rồi đổi sang diện mạo và thay đồ của người khác. Lần này, anh biến thành Tả Thượng Đức - một đệ tử của chùa Đại Thiền.
Chục phút sau, nước Mễ đã cử Bán Thần của mình ra thi đấu, Ngô Bình nhảy lên lôi đài ứng chiến.
Sức mạnh của Kim Đan đã mạnh hơn trước, anh không nhiều lời mà thi triển Cầm Long Thủ ngay.
Thực lực của người đó rất mạnh, phải ngang với Anh Biến của cảnh giới Địa Tiên, nhưng so với Ngô Bình của bây giờ thì vẫn còn kém xa.
Chưa tới mười chiêu, Ngô Bình đã hạ được đối thủ và đánh gãy bả vai gã. Người đó hét lên đau đớn rồi đầu hàng, Ngô Bình đã giành thắng lợi ở vòng đấu thứ ba.
Kết quả này nằm ngoài dự liệu của nước Mễ, người đàn ông đầu trọc lập tức đen mặt bỏ đi. Bên đó bỏ đi rồi, mọi người của đạo quán lập tức reo hò ăn mừng.
Tô Chấn Viêm cười nói: “Long chủ vất vả rồi”.
Ngô Bình: “Việc nên làm thôi, viện phó Tô, chúng ta đến nơi khác nói chuyện nhé?”
Tô Chấn Viêm: “Vâng”.
Cách đạo quán không xa có một khách sạn rất lớn, họ xây các ngôi nhà nhỏ trong rừng trúc, Ngô Bình và Tô Chấn Viêm đã đến đó.