Chẳng hạn, trên chân có hai “phong ải” nằm bên chân trái và chân phải, một khi đả thông thì sức mạnh của chân và khả năng bộc phát sẽ được nâng cao đến cực độ.
Ngô Bình còn phát hiện ra, những “ải” ngày có quan hệ mật thiết với bốn mươi lăm huyệt vị.
Tôi Thể tầng bảy cần đả thông chín ải, chín ải này nằm ở chân, cánh tay, xương sống, bên hông, một khi được đả thông thì sức mạnh của cơ thể sẽ hợp thành một thể, thực lực sẽ được nâng cao về chất.
Ngô Bình lại mất hết ba ngày, đả thông chín ải, khi chín ải được đả thông, tố chất cơ thể của anh được nâng cao tối đa.
Lúc này, Mã Chiếm Anh đã hoàn toàn hồi phục, Ngô Bình cũng thích nghi được với cách thức tu luyện của thế giới này.
Anh muốn tiếp tục tu luyện xa hơn, hướng đến Tôi Thể tầng tám. Nhưng Tôi Thể tầng tám liên quan đến một lĩnh vực thần bí khác của cơ thể được gọi là “nhãn”.
Tôi Thể tầng tám phải khơi thông mười hai đạo nhãn, nằm ở những bộ phận khác nhau trên cơ thể. Sự quan trọng của nhãn còn hơn cả ải, mở được nhãn thì cơ thể mới có thể đột phá nhanh.
Có điều, Tôi Thể tầng tám cần rất nhiều dược liệu quý mà trong trấn không có. Hơn nữa, Ngô Bình cũng không biết mấy loại dược liệu này, phải dựa vào hình ảnh để tìm.
Sau khi Tôi Thể tầng bảy viên mãn, Ngô Bình chào tạm biệt Hoàng Thù và Mã Chiếm Anh, anh cầm theo một thanh đao, chuẩn bị một mình ra khỏi trấn lăn lộn, xem thử những quái vật bên ngoài như thế nào.
Theo cách nói của Mã Chiếm Anh, Tôi Thể tầng sáu đã đủ mạnh rồi, có thể đi lại một mình nơi hoang dã. Bây giờ anh đã là Tôi Thể tầng bảy, bản thân lại có kiến thức võ học uyên thâm, thiết nghĩ đã có thể ra ngoài rồi.
Mấy người Hoàng Thù ra sức khuyên răn nhưng vô dụng, chỉ đành đích thân tiễn anh ra khỏi trấn và tặng anh lương khô cùng vũ khí.
Tại ranh giới có một cánh cổng lớn, bên trong cánh cổng là trấn nhỏ an toàn, bên ngoài cánh cổng là một vùng đất hoang dã, đầy khí tức lạ.
Ngô Bình đứng trong cánh cổng, chắp tay chào mọi người: “Hẹn gặp lại mọi người”.
Anh nói xong thì quay đầu đi về phía vùng đất hoang rồi từ từ biến mất.
Rõ ràng là ban ngày nhưng anh vừa vào vùng đất hoang thì liền cảm thấy ánh sáng yếu dần đi, thì ra bầu trời xuất hiện sương mù, giống như mây đen, che tối cả một vùng.
Ngô Bình không hiểu lắm về tình hình bên ngoài nên anh rất cẩn thận, tay trái cầm đao chặt cành cây và cỏ dại, từ từ tiến về trước.
Anh rời khỏi trấn chưa được một dặm thì cảm thấy đằng sau bên tay trái có thứ gì đó đang nhìn mình chằm chằm, anh nhớ đến chuyện Hoàng Thù đã gặp phải năm xưa nên ngoảnh đầu lại nhìn.
Trong lớp khói đen, có một con quái vật cao tầm hai mét, mắt đỏ hoe, phát ra tiếng kêu “cú cú” kỳ quặc.
Ngô Bình đưa đao lên, nhìn con quái vật chằm chằm, nhưng con quái vật bỗng nấp vào trong bụi cỏ, không thấy đâu nữa.
Ngô Bình đứng im tại chỗ, cơ thể cảm nhận mọi thứ xung quanh đang thay đổi. Lúc này, anh cảm thấy mặt đất phía sau rung lắc nhẹ.