Hai người trò chuyện thâu đêm suốt sáng. Vào giờ phút bình minh chuẩn bị thức giấc, đột nhiên cả tòa thành chìm vào làn sương mù mờ ảo. Trong làn sương truyền ra đủ loại âm thanh kỳ quái rợn người. Thỉnh thoảng có bóng dáng sinh vật kỳ dị xuất hiện, nhưng chỉ lóe lên một cái rồi lại biến mất.
Ngô Bình và Du Trường Tín lập tức lệnh cho các tướng sĩ nâng cao cảnh giác, bảo vệ quân doanh.
“Này cậu em, Thần tộc đang giở trò với chúng ta đấy. Bọn chúng mở cửa thế giới Hung Ác để đưa các sinh linh tà ác ở đó đến đây”.
“Thế giới Hung Ác sao? Là cái gì vậy?”, Ngô Binh khó hiểu hỏi rồi đi thẳng vào trong màn sương.
Du Trường Tín khiếp sợ gọi giật lại: “Cậu em cẩn thận đấy!”
Anh khoát tay đáp: “Anh yên tâm, em không sao đâu”.
Chỉ thoáng chốc cả người anh đều bị màn sương mù bao phủ.
Bỗng có một cái bóng lao tới. Cả người Ngô Bình tỏa ra tia sáng màu tím. Thanh Minh nhanh chóng cắn nuốt con quái vật kia.
“Được đấy. Những sinh linh này có năng lượng rất mạnh. Tôi ăn nhiều có thể nâng cao tu vi”, Thanh Minh hài lòng lên tiếng.
Ngô Bình bất ngờ hỏi: “Ngươi ăn cả loại quái vật như này sao?”
Thanh Minh nói: “Về lý thuyết thì càng ăn nhiều sinh linh, thực lực của tôi sẽ càng trở nên mạnh mẽ, cũng sẽ càng dễ thích ứng với thế giới này. Tôi sẽ nghiên cứu thể chất và năng lượng tạo ra bọn chúng để tự tiến hóa chính mình”.
Lại có hai con quái vật xông tới, tất cả đều bị Thanh Minh ăn sạch.
Ngô Bình dứt khoát ngồi xuống để Thanh Minh phóng ra tia sáng kỳ dị dụ dỗ bọn quái vật kia. Chỉ cần chúng đến gần đều sẽ bị tia sáng màu tím cắn nuốt.
Càng về sau, quái vật bắt đầu xuất hiện theo bầy đàn. Bên trong Thanh Minh có một không gian khổng lồ, có thể nhốt quái vật rồi từ từ tiêu hóa. Ngô Bình có thể cảm nhận được Thanh Minh đang dần mạnh lên. Anh ta cũng sẽ chuyển dời một phần sức mạnh sang cho anh, bao gồm cả tin tức của đám quái vật này, giúp anh trở nên mạnh hơn.
Chưa đầy nửa tiếng sau, số lượng quái vật bắt đầu giảm bớt. Sau hơn chục phút nữa, toàn bộ quái vật trốn trong màn sương mù dày đặc đều trở thành món ăn trong bụng Thanh Minh.
Ngô Bình không quan tâm mà ngồi xuống tu luyện. Cảnh giới Thần Thông có năm hệ, anh đã tu luyện Tử Kim Trấn Cửu Thiên của Thần Thông hệ Kim, vẫn còn bốn hệ Thần Thông khác nữa.
Thanh Minh hấp thụ năng lượng từ đủ mọi loại sinh linh tà ác, phân tích đúc kết ra được nhiều thần thông vô cùng lợi hại. Một trong số đó là thuật hóa đá, thuộc công pháp hệ Thổ, có thể biến sinh linh thành tảng đá chỉ trong nháy mắt, mất đi sự sống.
Ngô Bình coi thuật hóa đá như một thần thông mà tu luyện, khiến nó trở thành thần thông thứ hai trong cảnh giới Thần Thông.
Anh vừa mới tu luyện xong, trước mặt chợt xuất hiện một vị Thần Vương khổng lồ có sáu con mắt, miệng cực nhỏ, đầu trọc lóc không có tóc, mũi là một khúc xương trắng nhô ra. Bộ dạng của hắn trông rất quái dị.
“Các sinh linh tà ác kia đều bị ngươi bắt giữ cả sao?”, hắn trầm giọng chất vấn.
Ngô Bình thản nhiên nói: “Bị ta giết cả rồi”.
“Nhân tộc đáng chết làm hỏng chuyện lớn của ta. Chết đi!”
Sáu con mắt của Thần Vương đồng loạt chiếu ra tia sáng vàng rực rỡ về phía anh. Thần hồn của anh lập tức trở nên căng thẳng, cả người cứng ngắc lại.
Bấy giờ anh bèn sử dụng thuật hóa đá, hai mắt cũng tỏa ra tia sáng màu vàng. Tên Thần Vương kia bị ánh sáng chiếu tới, cơ thể bắt đầu hóa đá. Hắn sợ hãi há hốc mồm, ngay sau đó lập tức biến thành một tảng đá. Tia sáng vàng hắn chiếu ra cũng biến mất theo.
Ngô Bình đi tới sờ lên tảng đá do Thần Vương biến thành. Anh đấm một phát, tảng đá lập tức vỡ nát, lộ ra một viên thần thạch màu vàng. Đây chính là sản phẩm phụ của thuật hóa đá. Sau khi tước đi sự sống của sinh linh, nó sẽ chuyển hóa toàn bộ năng lượng vào trong một viên đá.