Lưu Tử Khải gật đầu: “Chúng tôi chơi cùng nhau từ nhỏ đến lớn, sau này cũng thi vào đại học Thần Kinh. Ôi, cũng không tính là thi vào, mà còn dùng chút ít thủ đoạn. Đầu óc chúng tôi không thể nào so với Băng Thiền được, cô ấy là dựa vào bản lĩnh mà thi đậu”. Vốn dĩ cậu ta muốn khen Mộc Băng Thiền để hòa hoãn quan hệ hai bên, nhưng sau đó lại nghĩ Ngô Bình có thể cũng không phải thi đậu bằng khả năng thực sự, cậu ta đang định nói thêm, tránh khiến Ngô Bình không vui thì Hàn Băng Nghiên đã mở lời.
“Anh Bình tôi cũng là thi đậu kỳ thi đại học bình thường, thành tích còn đứng đầu tỉnh Giang Nam nữa”.
Mấy người họ lập tức nịnh nọt Ngô Bình, khen cậu thông minh tuyệt đỉnh.
Ngô Bình không nói chuyện dông dài, chỉ hỏi: “Lưu Tử Khải, bây giờ vẫn chưa khai giảng, sao các cậu đều ở trường vậy?”
Lưu Tử Khải vội nói: “Là như vậy, đàn anh, đại học Thần Kinh có mấy nơi trong truyền thuyết, chúng tôi quyết định tối nay đến tìm hiểu thử”.
Ngô Bình có chút hiếu kỳ, bèn hỏi là nơi trong truyền thuyết gì.
Lưu Tử Khải phấn chấn, đơn giản kể lại tình hình.
Thì ra, đại học Thần Kinh được xây dựng đến nay đã hơn bốn trăm năm, mấy trăm năm nay, nơi này xuất hiện rất nhiều truyền thuyết kỳ lạ, là nơi tà môn.
Trong đó, nổi danh nhất là bốn sự kiện siêu nhiên và hai nơi tà dị.
Bốn sự kiện siêu nhiên, lần xảy ra sớm nhất là hơn ba trăm năm trước, có liên quan đến một trong hai nơi tà dị “Văn Sơn”.
Một sự kiện siêu nhiên gần nhất xảy ra vào ba mươi bảy năm trước, cũng có liên quan đến Văn Sơn, mà nơi bọn họ muốn đến lần này chính là Văn Sơn.
Văn Sơn không phải một ngọn núi, thật ra là một gò đất khổng lồ cao hơn hai trăm mét, nghe nói đã tồn tại từ mấy nghìn đến mấy chục nghìn năm, từ lúc chưa có Đại Hạ Quốc thì nó đã tồn tại rồi. Sau này có chuyên gia phong thủy cho rằng nơi này chính là nơi văn mạch quật khởi, vì vậy xây dựng đại học Thần Kinh ở đây, gò đất này cũng trở thành một thắng cảnh trong trường, lấy tên là Văn Sơn.
Bên trong Văn Sơn có rất nhiều thông đạo và các kiến trúc như cung điện dưới lòng đất, các nhà khảo cổ học đã khai quật ở đó mấy trăm năm trước, cũng kiểm tra được một lượng lớn các văn vật. Văn vật cổ nhất được khai quật thậm chí có thể truy nguyên về thời kỳ loài người xuất hiện sớm nhất. Những phát hiện này đã thu hút sự chú ý rất lớn trong lĩnh vực khảo cổ học nên phải mất hơn trăm năm và nhiều thế hệ mới nghiên cứu được.
Thế nhưng, công tác khảo cổ bỗng nhiên dừng lại hơn ba trăm năm trước, bởi vì lúc đó xảy ra một chuyện rất kinh khủng. Hơn năm trăm nhà khảo cổ tiến hành nghiên cứu bên trong đều biến mất cùng lúc.
Sau này, Đại Hạ Quốc cử ra rất nhiều chuyên gia chuyên nghiệp tiến hành nghiên cứu, nhưng cũng không thể tìm được những người mất tích. Cuối cùng, Văn Sơn đã bị phong ấn hơn trăm năm, sau này phải có chuyên gia chứng kiến thì mới lại được khai quật.
Văn Sơn được thấy lại mặt trời, có không ít học sinh đến tham quan, nhưng cũng cũng không xảy ra chuyện gì đáng sợ, trái lại bên trong lại trở thành nơi học sinh thích đến nhất.
Mãi đến ba mươi bảy năm trước, hơn một trăm sinh viên đại học Thần Kinh tổ chức một buổi dạ hay say cuồng ở Văn Sơn, âm nhạc vang vọng khắp bên trong Văn Sơn.
Nhưng đêm hôm đó, Văn Sơn lại xảy ra chuyện kỳ lạ, hơn một trăm sinh viên đại học Thần Kinh đều tử vong, tư thế chết rất thê thảm. Chuyện này kinh động đến hoàng đế, cũng cử người điều tra, kết quả hôm sau lại phong ấn Văn Sơn, cử người trông coi, không cho phép ai vào trong.
Nghe đến đây, Ngô Bình cũng thấy hứng thú, rốt cuộc Văn Sơn này là nơi thế nào? Sao lại liên tiếp có nhiều người chết như vậy?
“Nếu Văn Sơn đã nguy hiểm như vậy, thì sao còn muốn đi, không sợ sao?”. Cậu hỏi Lưu Tử Khải.
Lưu Tử Khải cười nói: “Đây đều là truyền thuyết cả, truyền thuyết thì đều là giả. Tôi cho rằng, chắc chắn Văn Sơn có bí mật, nên chúng tôi mới bàn bạc, muốn tìm ra bí mật của Văn Sơn”.
Ngô Bình thầm nói các cậu nào phải đi vạch trần bí mật, mà các cậu là đi vào chỗ chết. Nhưng cậu cũng không ngăn lại, chỉ cười nhạt, hỏi: “Có thể tính thêm tôi vào không?”
Lưu Tử Khải sáng mắt: “Tốt quá rồi! Đàn anh xem như là đại ca dẫn đầu cả chúng tôi!”